“Ừ, vậy vất vả cho anh rồi.”
Đôi mắt sáng như sao của Ngũ Y Y nhìn vào Tiêu Lạc liền thấy hắn đang thất thần.
“Ngũ Y Y!” âm thanh rống to của Ngũ Nhân Ái làm Tiêu Lạc hoảng sợ ngẩng đầu lên.
“Nhân Ái?”
Tiêu Lạc nhìn vẻ mặt Ngũ Nhân Ái đang giận dữ liền nhíu mày lại.
Ngũ Y Y cười nhạt nói: “Ngũ Nhân Ái, ở đây cũng không phải là nhà chúng ta cô lớn tiếng gọi tôi như vậy làm gì?”
Cả người Ngũ Y Y lại trốn trong lòng Tiêu Lạc làm Ngũ Nhân Ái suýt tức điên lên.
Ngũ Y Y nhíu mày khiêu khích nhìn Ngũ Nhân Ái.
“Ngũ Y Y, ai cho mày đến đây, không phải ba ba không cho mày đến sao? Không có ai mời, tại sao da mặt mày dày lại dám đến đây? Có biết xấu hổ không hả?”
Ngũ Y Y hất cằm lên: “Tôi vừa đến, cô giống như một tên quê mùa không ai quan tâm, hèn gì cô lại tức giận như vậy…. Thì ra là đang ghen tị. Ha ha!”
“Ngũ Y Y! Ai ghen tị với mày? Chính mày không biết xấu hổ, còn muốn đi theo làm mất mặt người nhà chúng tao sao? Ở đây không phải là chỗ mày muốn đến.”
“Tại sao cô ấy lại không thể đến?” Tiêu Lạc mất hứng nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái, hơi tức giận nói: “Các người có thể đến, tại sao Ngũ Y Y lại không thể đến? Là tôi mời cô ấy đến, Cô ấy là bạn gái của tôi! Thế nào?”
Ngũ Nhân Ái tức giận đến mặt đỏ bừng, dậm chân nói: “Tiêu Lạc, sao anh lại có thể như vậy?”
Ngũ Nhân Tâm chống hông nói: “Ngũ Y Y mày không biết xấu hổ à? Tại sao mày có thể ôm Tiêu Lạc? Tiêu Lạc là cậu của chúng ta! Nhìn thấy đàn ông liền giả vờ yếu đuối phải không?”
Ngũ Y Y cười lạnh: “Vậy tôi sẽ không quan tâm đến cậu Tiêu Lạc nữa. Tôi đi tìm Hàn Giang Đình.”
Ngũ Nhân Tâm liền cứng họng không nói nên lời.
Tiêu Lạc vẫn ôm Ngũ Y Y, gằn từng tiếng nói: “Các người nghe cho rõ đây, tôi thích Y Y, ở trong mắt tôi Y Y là một cô gái tốt. Nhân Ái, cô có thể im miệng lại được không? Có thể để lại trong lòng tôi một chút ấn tượng không?”
Ngũ Nhân Ái liền giật mình nhìn Tiêu Lạc.
Ngũ Nhân Tâm hoảng sợ che miệng lại.
Tiêu Lạc lại thừa nhận công khai rằng hắn thích Y Y.
Ánh mắt Ngũ Nhân Ái hơi đỏ lên, cô cắn chặt răng, vô cùng khó chịu, cô ta hung hăng liếc mắt nhìn Ngũ Y Y rồi bỏ chạy ra ngoài.
Ngũ Nhân Tâm dậm chân nói: “Ngũ Y Y dám cướp đoạt người đàn ông của chị tao! Mày đúng là không biết xấu hổ!”
Nó xong Ngũ Nhân Tâm xoay người đuổi theo Ngũ Nhân Ái.
Lúc này Ngũ Y Y mới thở phào nhẹ nhõm, muốn từ trong lòng Tiêu Lạc thoát ra.
Tiêu Lạc cười nói: “Chỉ vì em muốn đối phó với Ngũ Nhân Ái nên mới thân mật cùng với anh sao?”
“Hả?”
Ngũ Y Y giật mình nhìn Tiêu Lạc.
Trong ánh mắt Tiêu Lạc tràn đầy sự ưu thương xa lạ.
“Em, em……..” Đột nhiên Ngũ Y Y bối rối như tên trộm, không biết giải thích thế nào.
Tiêu Lạc cười khổ nói: “Không cần phải thương xót anh, mặc dù biết em như vậy, nhưng anh rất vui khi làm công cụ cho em. Thích một người, có thể làm những việc đánh mất tôn nghiêm của mình như vậy. Y Y, em sẽ học cách thích anh sao?”
Ngũ Y Y giật mình, sau đó đáy lòng không khỏi ấm áp lên.
Cô gật đầu, mang theo vài tia áy náy nói: “Thật xin lỗi…….Em sẽ cố gắng.” đọc thêm nhiều truyện hay tại DocTruyen.Org
Tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy có lỗi với Tiêu Lạc?
Ngũ Nhân Ái đứng trong góc khuất rưng rưng nước mắt, cố gắng cắn chặt môi để không cho nước mắt rơi xuống.
“Chị cả đừng buồn. Nếu Tiêu Lạc đã như vậy thì chị không cần đến hắn, đàn ông tốt hơn so với Tiêu Lạc vẫn còn rất nhiều…….”