“Tôi hẹn với vị bác sĩ giải phẩu kia buổi tối cuối tuần này sẽ làm cuộc phỏng vấn, nhưng mà người ta cũng không có ý từ chối, coi như tương đối thuận lợi.”
Ngũ Y Y bực bội vẽ lung tung trên giấy.
Cố Tại Viễn à Cố Tại Viễn! Cái tên tiểu tử hỗn đản này! Anh làm gì mà không đồng ý để tôi làm cuộc phỏng vấn hả?
Còn có tên bất lực Hoắc Phi Đoạt, hắn vẫn không đồng ý giúp đỡ cô. (Tội nghiệp Đoạt ca bị chị nói bất lực =]] )
Trên giấy vẽ một tên tiểu nhân, Ngũ Y Y nhìn tên tiểu nhân này lại tưởng tượng ra Hoắc Phi Đoạt, dùng chóp mũi ra sức đâm vào: “Không giúp việc cho anh! Ti mặc kệ anh! Không giúp việc cho anh! Tên khốn! Tên khốn!”
“Ngũ Y Y.”
Bà cô già lấy giọng mình đề cao thêm vài độ, Ngũ Y Y chợt ngẩng đầu lên, ngây ngốc mở miệng hỏi: “A, cô gọi em đó sao?”
“Đã gọi em năm lần rồi! Đây là đang trong giờ học, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?” Bà cô già nhăn mặt tức giận, lại nghĩ đến tức giận sẽ ảnh hưởng sắc đẹp của mình, lập tức dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, sợ sẽ có nếp nhăn dài quá.
“Thật xin lỗi, em có chút thất thần.”
“Tôi cầu xin em có được không, không cần phải vẽ hình em để thiết kế lên trên vải, em không phải học ngành trang trí, em đang học ngành báo chí. Bài phỏng vấn của em thế nào rồi? Tiến hành đến bước kia rồi hả?”
“Cái này cái này……..” Ngũ Y Y gãi gãi đầu, dưới ánh mắt của mọi người, khó xử nói: “Có phần khó khăn nhỏ, Người ta bận rộn công việc, căn bản không muốn làm phỏng vấn…. Cô à, cô có thể đổi người khác cho em không?”
“Không được, sao có thể nói đổi là đổi liền ngay được! Đây là người bên toàn soạn đưa ra, không phải là do tôi tính. Nếu đổi người khác thì không thể có hai ngàn tiền thưởng, vậy em có thể tưởng tượng được không?”
“Được rồi được rồi, không đổi người, vậy thì là tên Cố háo sắc kia đi.”
Hả?
Mọi người đều sợ hãi.
Ngũ Y Y ở sau lưng Cố Tại Viễn lại gọi hắn là cái gì?
Cố háo sắc?
Ôi mẹ ơi!
Ngũ Y Y quyết định quấn vào Hoắc Phi Đoạt để hắn giúp đỡ cô mới được.
“Cái tên Cố háo sắc kia mặc dù ở trước mặt mọi người hò hét rất lợi hại, nhưng mà khi ở trước mặt Hoắc Phi Đoạt hắn lại ngoan ngoãn như một đứa cháu trai, hừ, hắn sợ Hoắc lão đại như vậy, chỉ cần Hoắc lão đại ra lệnh nhất định hắn sẽ nghe theo. Xem ra phải nhờ công phu trên người Hoắc lão đại mới được.”
Ngũ Y Y ngồi dưới tàng cây trên bãi cỏ tìm kiếm số điện thoại Hoắc Phi Đoạt, sau khi suy nghĩ, không hề do dự gọi trực tiếp đến số hắn.
Còn nói Hoắc lão đại hiếu khách gì chứ? cũng không phải là gọi điện thoại cho Tiêu Lạc, cô có thể mắc cở, trên cơ bản khi gọi điện thoại cho Tiêu Lạc, cô lại nổi lên cảm xúc hơn 20 phút.
Nói chuyện với Hoắc lão đại nên nói những điều cần nói, đó là ông chủ chứ không phải là người yêu, căn bản là cô không cần suy nghĩ xem bản thân mình ở trước mặt Hoắc lão đại có đáng yêu hay không, có xinh đẹp hay không, có phải là một người phụ nữ thú vị hay không?
Điện thoại Hoắc Phi Đoạt vang lên vài tiếng, sau đó hắn đã ngắt kết nối.
“Hả? Không nghe điện thoại của mình sao? Không tiện nghe điện thoại à? Vậy Hoắc Phi Đoạt đang làm gì chứ?”
Không tiện?
Chuyện gì mà không tiện chứ?
Chẳng lẽ Hoắc Phi Đoạt đang cùng cô gái gì đó sao?
Ôi! đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Một ý niệm nảy sinh trong đầu cô, Ngũ Y Y hoảng sợ trừng to hai mắt, hô hấp ngày càng dồn dập.
Tim đập hỗn loạn thình thịch thình thịch.
Một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng.
Đúng đúng đúng, khẳng định là đang ở cùng một chỗ với cô gái đêm qua…..Hô mưa gọi gió sao?
Nôn!
Làm sao khi suy nghĩ Hoắc Phi Đoạt dây dưa cùng với người phụ nữ khác, cô lại có cảm giác ghê tởm đến không chịu được chứ?