Ngũ Y Y nằm dài trên bãi cỏ vô cùng thoải mái, lười biếng nói: “Không có gì dặn dò, chỉ là gọi điện thoại xem anh đang làm cái gì?”
Hoắc Phi Đoạt không nhịn được liền cười: “A? Em đang điều tra tôi sao?”
“Ha ha, tôi nói chuyện với anh, anh nghĩ có tốt hay không?”
Hoắc Phi Đoạt âm thầm thở dài.
Aiz, nếu không có chuyện gì, tại sao nha đầu kia lại chủ động nghĩ đến hắn chứ.
“Có chuyện gì?”
“Vấn đề là chuyện phỏng vấn! Tất cả học sinh khác đều liên hệ xong hết rồi, còn tôi vẫn chưa có manh mối nào, hôm nay giáo viên kia rất hung dữ với tôi.”
“Tên giáo viên khốn nạn nào dám hung dữ với em? Tôi sẽ đi tìm hắn!”
Hoắc Phi Đoạt không muốn ai khi dễ nhà đầu kia.
“Ai da, giáo viên nào mà không hung dữ với học sinh, đây là chuyện thường ngày, tôi không bị mất một miếng thịt nào, vấn đề quan trọng là tôi không liên hệ được cuộc phỏng vấn nào. Anh giúp tui tôi nhanh lên a, gọi điện cho Cố Tại Viễn, bảo hắn làm việc này nhanh đi.”
Hắc Phi Đoạt chuyển động con người, bất chợt nổi lên ý nghĩ: “Có thể giúp em, nhưng cuối cùng tôi không thể nói nên lời vì tôi quá bận bịu mà.”
“Cái gì?”
“Lấy lý do nào để làm cho người ta giúp đỡ đây?”
“Hả?” Ngũ Y Y nhíu đôi lông mày nhỏ lại.
Hừ! Hoắc Phi Đoạt không hổ danh là một tên gian thương, là tên gian thương mà!
“Vậy….Như vậy được rồi, tôi sẽ kiếm được 20 ngàn kia, sau đó sẽ lấy ra 5000 đưa cho anh làm lệ phí giúp đỡ. Đau lòng quá! 5000 cũng không có. Hu hu”
“Ha ha” Hoắc Phi Đoạt buồn cười hỏi: “Em nợ tôi 5000 sao?”
“Hả? Không cần tiền à? Vậy anh muốn cái gì?” truyện được copy từ DocTruyen . O r g
Muốn em! Muốn con người em, kể cả trái tim của em.
Nhưng những lời này không có cách nào nói ra khỏi miệng.
"Thôi, tôi không làm khó em nữa. Em nghèo như vậy, cơ thể cũng không ra hình dáng gì, thực sự không thể lừa gạt đem bán, tôi sẽ xem như làm phúc giúp đỡ em là được."
“Cái gì? Có thật không? Ha ha ha, Phi Đoạt! Anh thật là tốt! Tôi biết anh là người thấu tình đạt lý nhất mà! Là người có lương tâm nhất mà.”
Không phải mới vừa rồi còn chửi hắn là gian thương sao?
Tuy nhiên Hoắc Phi Đoạt vẫn không bị uất ức gì, tâm tình vẫn còn rất tốt.
Giọng điệu Hoắc Phi Đoạt hấp dẫn: “Em làm thư ký cho tôi một ngày đi, đúng lúc bên này không có ai phục vụ.”
“Hả?” Ngũ Y Y ngây người.
Thì ra tên họ Hoắc kia nói chuyện còn có ý khác.
Quả nhiên, một thương nhân thông minh sẽ không để cho người khác ăn bữa cơm miễn phí.
“Thư ký? Tôi không biết là trong công ty anh lại có chuyện này. Tôi không làm được.”
“Không phải là thư ký làm việc, mà là thư ký sinh hoạt. Hôm nay tôi đến khu nghĩ mát công tác một ngày, bởi vừa công ty có rất nhiều việc nên không thể đưa một thư ký đến đây để phục vụ, em cứ đến đây bưng nước pha trà cho tôi.”
Ngũ Y Y suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện ra một hình ảnh thật thê thảm: Một mình Hoắc Phi Đoạt làm việc ở vùng ngoại ô, không có ai ở bên cạnh hắn, thậm chí hắn không ngừng nuốt nước bọt, ho khan không ngừng, không mặt nhỏ nhắn vì đói bụng mà phờ phạt.
Ôi, Hoắc lão đại thất đáng thương.
Ngũ Y Y hít hít mũi đau lòng nói: “Bên đó rất hoang dã sao? Đều không có thức ăn nước uống à? Anh ăn cơm chưa? Có phải rất vất vả không?”
Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua đám thuộc hạ đứng cách mình 50 mét, vẫn bình tĩnh mà nói dối: “Phải nha.”
“Tôi sẽ gọi xe tắc xi đến đó, tiền xe anh sẽ trả.”
“Em không cần gọi xe, tôi sẽ cho xe công ty đến đón em, 15 phút sau sẽ đến trước cổng trường đón em tan học.”