Hoắc Phi Đoạt thở dài, cúi đầu liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y vội vàng đeo lên vẻ mặt ngây ngô cười, "Ha ha, đi làm gì vậy?"
Hoắc Phi Đoạt lành lạnh phun ra hai chữ, "Ăn cơm."
"Hả. . .? Ăn cơm? Đã đến giờ ăn cơm rồi sao?" Ngũ Y Y nhìn xuống bụng một chút, quả nhiên, bụng đã bắt đầu vang lên tiếng kêu ùng ục ùng ục, cô lập tức chạy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cản đường đi của hắn, cười hì hì nói, "Ăn cơm ăn cơm, hôm nay tôi muốn làm thư kí tốt một trăm phần trăm, anh ăn cơm, tôi gắp đồ ăn cho anh, anh uống canh, tôi múc canh cho anh, anh ăn cá, tôi sẽ nhặt xương cá cho anh, có được không?"
Hoắc Phi Đoạt thật sự chịu không được, khẽ cười thấp một tiếng, bàn tay to lớn giữ chặt đầu nhỏ của Ngũ Y Y, "Thôi đi, em không gây thêm phiền phức cho tôi, tôi đã cám ơn trời đất rồi."
Vừa rồi cô chọc hắn tức giận, lại còn bỏ chạy, làm hại hắn khó chịu thật lâu.
Phía dưới đều có vấn đề rồi, lại còn bị giày vò thêm nữa.
Nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của cô, rất tự nhiên dắt một tay của cô, kéo đi vào bên trong.
Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn
Ngũ Y Y cúi đầu, nhìn mười ngón tay của bọn họ đan xen vào nhau, chau mày, trong lòng bối rối một trận.
Lúc nào. . . . Cô lại cảm thấy Hoắc lão đại ấm áp như thế, có thể dựa vào như thế?
Giống như bây giờ, cô bởi vì một chút ấm áp của ông chủ cao cao tại thượng, lại cảm động vô cùng.
Ngũ Y Y, mày phải cẩn thận đó. . . ! Không nên suy nghĩ bậy bạ! Người ta là Hoắc lão đại, người ta là ông chủ, là chủ nợ của mày, mày không được có ý nghĩ gì không hợp với thân phận của mình nha. . .
Kỳ thật, nghĩ gì cũng vô ích, Hoắc lão đại người ta mới không vừa mắt chính mình.
Trong mắt Hoắc lão đại mình chính là ba tàn phế, cái gì cũng thực không hoàn hảo, trong mắt người ta chỉ có những minh tinh, người mẫu.
Nghĩ lung tung như thế, Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi Đoạt dẫn đến ngồi trước bàn ăn.
Ngũ Y Y nhìn nhìn thức ăn bày trên bàn, đột nhiên trừng to mắt, "Nhiều đồ ăn ngon như vậy? Không phải anh nói là, ở nơi này không ăn không uống à? Làm sao mà có những thứ này?"
Hoắc Phi Đoạt gắp cho Ngũ Y Y một miếng thịt hươu, nhàn nhạt nói, "Tôi cũng không nói như vậy, là em tự mình đặt chuyện."
Ngũ Y Y hung dữ nuốt miếng thịt xuống, giơ nắm tay nhỏ giận giữ, "Vậy vì sao anh không nói sớm, làm hại tôi ngốc nghếch mua nhiều đồ như vậy, mệt chết người mới nói ra! Tức chết người đi được!"
"Thịt hươu ăn ngon không?" Hoắc Phi Đoạt cũng không có để ý cô giận giữ, cắt ngang hỏi một câu.
Ngũ Y Y sửng sốt, sờ đầu một cái, "Là thịt hươu à, mùi vị thực ngon đó! Ăn ngon!"
Hoắc Phi Đoạt lại gắp qua một miếng thịt , "Nếm thử khối thịt bò này xem mùi vị thế nào."
Ngũ Y Y nhìn nhìn, đột nhiên hào phóng vỗ cái bàn, cười đến hung hãn, "Ha ha ha ha! Đây là thịt bò sao? Mắt của anh không hỏng chứ? Cái này vừa nhìn chính là bột mì thôi! Aha ha ha, anh buồn cười quá!"
Tất cả đàn em đứng ở góc phòng đều rớt mồ hôi lạnh.
Lại có một người con gái dám dữ dằn với lão đại của bọn họ như vậy.
Quá kiêu ngạo rồi!
Hoắc Phi Đoạt rất thích tính cách tự nhiên này của Ngũ Y Y, không nóng không vội nói, "Nếm thử một chút rồi hãy nói."
Ngũ Y Y gắp lên bỏ vào miệng ăn, nói, "Nếm lại cũng là bột mì. . . .Oa? Thật là thịt sao? Thật là thịt bò? Làm sao lại có mùi vị này? Quá thần kỳ rồi."
Hoắc Phi Đoạt thong thả ăn đồ ăn, nhàn nhạt nói, "Nếu như em làm ni cô, thì tôi sẽ làm loại đồ ăn này cho em, nhìn qua là thức ăn chay, thực ra chính là thức ăn mặn."
Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn