Ngũ Y Y như một đứa trẻ vừa ăn trộm được kẹo, trong lòng tràn đầy vui mừng, đã nghĩ ra cách đùa giỡn Hoắc Phi Đoạt.
Rốt cuộc cô nhìn đến gương mặt anh tuấn của Hoắc Phi Đoạt, cô dùng bàn tay nhỏ sờ qua sờ lại trên gương mặt hắn.
Từ từ di chuyển xuống đôi môi hắn, thật giống như vẽ lên một bức tranh xinh đẹp tuyệt trần.
Làm sao trên thế gian này lại có một đôi môi đẹp như vậy?
Nhìn vào đường cong trên môi của người kia, đường viền cùng màu sắc nữa.
Cô thật sự không nhịn được nữa, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngũ Y Y lại cúi đầu thấp xuống, đưa môi mình qua hôn lên môi Hoắc Phi Đoạt.
Cô vẫn không phát hiện ra Hoắc Phi Đoạt vẫn đang “ngủ”, hai tay hắn nắm chặt lại.
Ngũ Y Y liếm nhẹ nhàng lên môi Hoắc Phi Đoạt giống như cô đang liếm kem, sau đó ngồi dậy, híp mắt cười xấu xa: “Ha ha, bà đây hôm nay có chết cũng đáng, cả đời này lại trộm, được tập kích đến Hoắc Phi Đoạt Hoắc lão đại, rất có cảm giác thành công nha.”
Sau khi Ngũ Y Y đắc ý xong, lại nằm xuống bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy đầu hơi cấn, cô liền chen lấn qua bên Hoắc Phi Đoạt, gối đầu lên cánh tay hắn, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời thật xanh thẩm, thật trong lành.
Đám mây cũng trắng, trong lành như vậy.
Nhìn nhìn một lúc lâu, Ngũ Y Y không thể mở mắt nổi, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô giống như con mèo con, phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cử động hai chân, từ từ mở mắt ra.
Cánh tay vẫn để cho cô gối đầu lên, nằm nghiêng người nhìn Ngũ Y Y,
Vật nhỏ, ngược lại rất yên tâm, cứ núp ở trong lòng hắn ngủ ngon như vậy.
Em đối với tôi rất yên tâm, hay là em vốn không chịu để tâm?
Hoắc Phi Đoạt không thể khống chế được tình cảm của mình, hắn cúi đầu hôn triền miên lên cổ Ngũ Y Y.
Lúc Ngũ Y Y tỉnh lại, đã đến thời gian tan học buổi chiều, cô ngồi dậy, cảm thấy đầu óc thật khó chịu, giống như bị mất trí nhớ.
“Mình ngủ thiếp đi sao?”
Ngũ Y Y dụi mắt, càu càu tóc, đột nhiên phát hiện, ôi, làm sao mình lại nằm trên xe hơi? Hơn nữa hơn nữa, hiện tại cô đang ở trước cổng trường.
A Trung thở dài một tiếng: “Cô gái, cô ngủ cũng thật ngon nha, còn có thể tỉnh lại à? Đúng là kỳ tích!”
Ngũ Y Y nhìn A Trung ngồi ở phía trước, phát hiện lái xe cũng không chịu được mà ngủ thiếp đi.
“A! Chú A Trung! Sao tôi lại ở trong này?”
Cô vẫn nhớ rõ, trước lúc cô ngủ quên, cô đang ở trên thuyền mà. Hơn nữa cô còn nhớ, cô hoàn toàn vô lễ nằm ngủ trong lòng Hoắc Phi Đoạt.
“Khụ khụ, cô ở trên thuyền ngủ thiếp đi, là Lão đại của chúng tôi bế cô lên xe hơi, không dám đánh thức cô, để cho chúng tôi đưa cô về.”
“À, thì ra là như vậy. Ai da, tôi quên nói với anh ấy chuyện phỏng vấn rồi.”
A Trung đưa cho cô một bì thư: “Đây là thư Lão đại của chúng tôi gửi cho cô, bảo cô cầm phong thư này đi tìm Cố Tại Viễn, Cố thiếu sẽ đồng ý cho cô phỏng vấn hắn.
“Thật vậy sao?” Ngũ Y Y nhanh chóng nhận thư, mở ra xem, phía trên là nét chữ cứng cáp có lực của Hoắc Phi Đoạt.
Phía trên viết: Đồng ý cho Ngũ Y Y làm phỏng vấn.
Phía dưới ký tên: Hoắc.
“Cái này xong rồi? Mấy chữ như vậy thì tính là xong việc sao?”
Ngũ Y Y bất mãn giật tờ giấy.
A Trung trừng mắt: “Vậy cô còn muốn thế nào? Đây là ngoài mức quy định công việc của Lão đại chúng tôi, cô phải biết rằng, Lão đại chúng tôi chưa bao giờ quản lý việc nhỏ này, mà cô chỉ vì cuộc phỏng vấn nhỏ, lại làm ầm ĩ đến Lão đại chúng tôi, cô có biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là giết gà dùng dao mỗ trâu đó. Thật lãng phí!”
Ngũ Y Y nhìn tờ giấy, nghi ngờ hỏi: “Chỉ có mấy chữ như vậy, tên Cố háo sắc kia sẽ đồng ý cho tôi phỏng vấn sao?”