Có vẻ..... Giống như..... Ngờ ngợ..... Phía sau truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ!
A! Không phải chứ?
Ngũ Y Y hơi xoay người nhìn, khi thấy khuôn mặt tuấn tú đến hoa nhường nguyệt thẹn của Hoắc Phi Đoạt thì choáng váng.
Phần phật!
Cô ra sức xốc chăn lên, nhìn thấy rõ ràng Hoắc Phi Đoạt cũng ngủ trần!
Song song với cô..... Giống mấy đứa trẻ sơ sinh!
Hai người đều trống trơn, ôm chặt lấy nhau, cùng nằm trong một ổ chăn..... Hơn nữa còn là cảnh tượng vào sáng tinh mơ.....
A a a a a!
Ngũ Y Y sụp đổ, thét chói tai.
Hoắc Phi Đoạt bị cô làm cho mày nhíu mặt nhăn, nhưng không trợn mắt, cánh tay lại ôm chặt Ngũ Y Y, nỉ non: "Mệt quá, ngủ tiếp đi, đừng lên tiếng."
Ngũ Y Y bị hắn ôm chặt, cô mẫn cảm lập tức cảm giác được ở dưới thân có một cái gì đó cứng rắn!
Dựa vào cảm giác ban đầu, vật kia không chỉ cứng rắn mà còn rất vĩ đại!
Oanh!
Nhận ra nó là cái gì, Ngũ Y Y lại sụp đổ!
"Sao lại thế này? Chuyện gì đây? A a a a! Tôi điên mất! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"
Ngũ Y Y phát điên vung loạn bốn chi, thịch một tiếng ngã xuống đất, hoảng sợ đứng lên, tránh xa mấy thước như tránh ôn dịch, nhìn mĩ nam đang nghỉ ngơi, la hét như một kẻ điên: "Hoắc Phi Đoạt! Anh là đồ trứng thối! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói đi, anh không nói cho rõ ràng tôi sẽ giết anh!"
Thanh âm của Ngũ Y Y sắc nhọn, cất cao như còi báo động, làm chấn động lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt.
"Ầm ĩ đã chết."
Hắn vô thức nói nhỏ, mở to đôi mắt phượng đẹp đẽ.
Ặc..... Tên Hoắc Phi Đoạt kia nằm trên giường, nhìn thế nào cũng thấy giống một bức tượng điêu khắc thời La Mã cổ đại.
Đều là con người, tại sao động tác mở mắt của người ta cũng đẹp vậy hả?
Lông mi kìa, sao lại dài thế?
Đàn ông muốn lông mi dài thế làm gì?
Ngũ Y Y dán đứng trên tường, không ngờ vẫn còn có thể miên man suy nghĩ .
Ngũ Y Y nuốt nước miếng, tức giận ồn ào: "Tôi nói cho anh biết, Hoắc Phi Đoạt, đừng cho mình đẹp trai là có thể đem chuyện đã xảy ra nói thành tôi chiếm lợi của anh! Đừng cho rằng anh là người đứng đầu thế giới ngầm thì anh có thể đổi trắng thay đen. Đừng cho rằng...."
"Em cứ cái dạng này đứng ở đó để tôi quan sát, có phải là ám chỉ với tôi rằng em cực kỳ thích ** vào buổi sáng không?"
Hoắc Phi Đoạt mở to đôi mắt mê hoặc, chậm rãi phun ra từng chữ.
Âm điệu lười biếng, tư thế mê hoặc, nụ cười xấu xa .
"Cái gì?"
Ngũ Y Y bị người cắt ngang có phần không hiểu.
Hắn nói cái gì? Cô cứ cái dạng này? Cái dạng này là cái dạng gì?
Hậu tri hậu giác [1] cúi đầu xem xét bản thân.....
[1] Hậu tri hậu giác : Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
Ngũ Y Y hít sâu một hơi, hai chân nhảy dựng lên khỏi mặt đất: "A a a a! Tôi muốn chết!"
Cô cô cô cô, thực ra là đang nhẵn bóng.
Nếu so với bây giờ để hắn nhìn hết thế này, không bằng nằm trong lòng hắn như vừa rồi còn hơn.
Như vậy, tối thiểu cũng không nhìn cả 360 độ như thế.
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ phi, Ngũ Y Y phát điên muốn tìm chỗ núp.
Dưới cái bàn? Trong tủ quần áo? Hay là nhấch chăn lên quấn thành xác ướp?
Luống cuống chân tay một lúc, đến khi Hoắc Phi Đoạt cảm thấy hoa cả mắt, nha đầu kia Hoắc phi đoạt đều đã hoa cả mắt khi đó, nha đầu kia mới trốn sau sofa, chỉ lộ ra cái đầu của cô, tức giận hét chói tai: "Hoắc Phi Đoạt! Quần áo của tôi đâu? Mau trả lại quần áo cho tôi!"