Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 400

Người kia vẫn cúi người, giống như đang tìm cái gì đó.

hắn khom người đi tới chỗ cái ghế, đúng lúc Tiêu Lạc đang chắn ngang trước mặt người kia đụng phải chân Tiêu Lạc, hơi ngẩng đầu nói, “Tiên sinh, làm phiền ngài tránh ra một chút, tôi muốn tìm… Ah? Là anh sao?”

Tiêu Lạc nhướn mày, cúi đầu nhìn.

“Hàn Giang Đình.”

Tiêu Lạc kinh hãi.

Hàn Giang Đình mặc quần áo bẩn thỉu, giống như mấy người ăn xin ngoài đường vậy, tóc từng nhúm bết lại, ngã trái ngã phải không đều, chân còn mang dép lê, cả người dính đầy bùn.

Nếu không phải Hàn Giang Đình nhận ra hắn, Tiêu Lạc chắc sẽ không nhận ra đấy là Hàn Giang Đình mình quen.

Cái bộ dạng này cùng với kiểu phong lưu thường ngày của hắn thật khác xa nhau!

Hàn Giang Đình cũng không thích Tiêu Lạc, nên chỉ nhìn hắn một cái, lập tức cúi đầu, lạnh nhạt nói, “Anh tránh ra một chút! Tôi muốn lấy đồ.”

Tiêu Lạc hơi tránh người một chút, Hàn Giang Đình cúi người nhặt đồ, thì ra là cái chìa khóa xe của hắn bị rớt dưới gầm ghế.

Tiêu Lạc vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ khác thường của Hàn Giang Đình, nhanh chóng suy tư.

Y Y không phải đi theo tiểu tử này về nhà sao?

Tên này sao lại xuất hiện ở đây?

Vậy Y Y đang ở chỗ nào?

Nghĩ tới đây, Tiêu Lạc hoảng hốt, nhanh chóng kéo lấy áo Hàn Giang Đình, lớn giọng chất vấn, “Y Y đâu? cô ấy đang ở đâu? Cậu tại sao lại ở trong bệnh viện?”

“Buông tôi ra!”

Hàn Giang Đình tràn khí nhìn Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc buông tay, Tiêu Lạc vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ khác thường của Hàn Giang Đình, nhanh chóng suy tư.

Y Y không phải đi theo tiểu tử này về nhà sao?

Tên này sao lại xuất hiện ở đây?

Vậy Y Y đang ở chỗ nào?

Nghĩ tới đây, Tiêu Lạc hoảng hốt, nhanh chóng kéo lấy áo Hàn Giang Đình, lớn giọng chất vấn, túm áo của mình run lên một cái.

Tiêu Lạc gấp gáp hỏi, “Y Y đâu? cô ấy không phải đang ở cùng với cậu sao? Party tối nay không phải cậu mang Y Y đi sao? Sao cậu lại ở đây? Như vậy Y Y đâu?”

“Tôi vì sao phải nói cho anh? Anh là ai? Anh cũng không phải cha ruột của cô ấy, tôi sao phải nói cho anh biết?”

Tiêu Lạc híp mắt, nhất thời cũng nổi nóng, giơ tay đẩy Hàn Giang Đình va vào tường, tay bóp cổ hắn nhấc lên, cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ, “Mau trả lời tôi!”

“Uhm ư ư… Anh… Buông tôi ra…”

Hàn Giang Đình giật mình, dùng sức giãy dụa, nhưng không thể thoát được.

hắn căm tức, nâng gối lên muốn đạp Tiêu Lạc ra, không ngờ Tiêu Lạc phía dưới giống như có mắt, lập tức nghiêng người, tránh một cú đá, ngược lại đảo ngược tình thế dùng chân chặn đầu gối của Hàn Giang Đình.

“nói mau! Tôi không có kiên nhẫn đâu!”

Tiêu Lạc mị mắt khí lạnh tỏa ra.

Hàn Giang Đình không ngờ người khiêm tốn mảnh mai như Tiêu Lạc lại có lực công kích mạnh như vậy, nhất thời choáng váng, cà lăm nói, “Y Y cô ấy, cô ấy có chuyện, đang cấp cứu trong này…”

“Cái gì!”

Tiêu Lạc vạn vạn không ngờ lại nghe được kết quả này, ánh mắt nhất thời mơ hồ, tay buông lỏng Hàn Giang Đình ra.

Hàn Giang Đình xoa xoa cái cổ đang đau của mình, âm thầm đem Tiêu Lạc mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Y Y xảy ra chuyện gì? cô ấy bị thương sao? cô ấy đang nằm ở đâu?”

Hàn Giang Đình liếc Tiêu Lạc một cái, “Hừ! Anh bây giờ mới biết quan tâm đến cô ấy? nói cho anh biết, lúc anh đang thân thiết với Ngũ Nhân Ái, Y Y còn không biết đang sống hay chết đó!”

“Y Y ở chỗ nào!”

Hàn Giang Đình đang muốn nói tếp thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá chạy ra kêu lên, “Ai là người nhà của Ngũ Nhân Ái? Chỗ này cần ký tên?”
Bình Luận (0)
Comment