“Huh u, chị cả đừng khóc, chị khóc làm em cũng khóc theo, huhu, chị đừng khóc nữa.”
“Vì sao con nhỏ xấu xa kia luôn có vận khí tốt như vậy? Mẹ nó chính là một người hạ lưu xấu xa nhất, thế nhưng bà ta có thể sinh một đứa bé đưa vao nhà họ Ngũ của chúng ta! hiện tại trên người con Ngũ Y Y kia lại chảy dòng máu hạ lưu, sao Hoắc lão đại có thể thích nó? Vì sao lại như vậy? vì sao? Vì sao con nhỏ xấu xa nhất lại có thể được người đàn ông cao quý yêu mến, ? đây là đạo lý gì? Còn không có thiên lý mà? Huhu…”
Ngũ Nhân Ái đạp chân gào khóc.
cô ta thật tuyệt vọng.
cô làm sao có thể tưởng tượng được, trong chớp mắt cô được nhiều người theo nhất lại biến thành người thất bại nhất.
Hơn nữa còn bại hoàn toàn.
Người đàn ông của Ngũ Y Y lại là Hoắc Phi Đoạt.
Đó là người đàn ông giống như thiên thần.
Làm sao có thể? Vì sao Hoắc Phi Đoạt lại thích Ngũ Y Y?
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm trở lại phòng bệnh, Ngũ Nhân Ái trở thành người trầm mặc ít nói, cũng giống như Tiêu Lạc.
Ngũ Nhân Tâm thở dài thở ngắn, qua một chút lại thở dài.
Ngũ Nhân Lệ chẳng hiểu tại sao, nhìn chị cả và chị hai, hỏi hai người đó nhưng họ không quan tâm đến cô.
Hoắc Phi Đoạt đưa Ngũ Y Y trở lại phòng bệnh, đến cửa phòng Hoắc Phi Đoạt lại bế Ngũ Y Y lên.
“A! anh làm gì vậy, để tôi xuống.”
Người tới liền ôm ấp, ngay cả chào cũng khong chào. Cũng may trái tim cô có thể chống đỡ được, nếu không bị dọa sợ hãi rồi.
“Có nhớ tôi không?” Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, cười yếu ớt nhìn Ngũ Y Y, đặt cô nằm trên giường bệnh, sau đó anh nằm đè lên người cô.
“Gì? Nhớ anh? không phảo sáng sớm anh vừa đi sao?”
Mới nửa ngày thôi, dùng suy nghĩ đi?
“Buổi sáng tôi làm việc, trong đầu đều là em, em nói vì sao em lại bướng bỉnh như vậy, chui vào đầu tôi làm gì, làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
Hoắc Phi Đoạt nói khoác mà không biết ngượng.
Ngũ Y Y kinh ngạc,
“Sao có thể trách tôi?”
“Tất nhiên, sẽ trách em.”
Hoắc Phi Đoạt bá đạo nói xong, xông đến hôn lấy môi cô.
“Um … um…”Ngũ Y Y ngâm khẽ.
Vì sao vừa thấy mặt sẽ thế này.
Áp lực rất lớn.
cô có chút không thích ứng được.
Hoắc lã đai luôn lãnh khốc, đột nhiên trở nên dính chặt như vậy, thật tình làm người khác không thể tiếp nhận được.
Móng vuốt của Ngũ Y Y quơ loạn trên người Hoắc Phi Đoạt đẩy ra, hy vọng anh có thể thả cô ra.
Nào ngờ cô càng giãy giụa, anh càng hôn xâm nhập, càng mạnh me, ngày càng nóng.
Cuối cùng , Ngũ Y Y không thể lay động được anh, còn bị anh hôn đến cả người đều là hương vị thuộc về anh, đầu lưỡi cũng ngoan ngãn đáp trả lại anh.
“Um … um…”Ngũ Y Y không biết anh hôn làm cho cô phát ra tiếng rên khẽ.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, thỏi hơi nóng: “Nha đầu, em nhớ tôi có đúng không?”
“Được rồi, tính là nhớ anh, chỉ cần anh đừng đè tôi nặng quá.”
Ngũ Y Y nhục chí rồi.
“Tôi nói nhớ cái kia… có phải em đã nhớ đến cơ thể tôi rồi không?”
“Gì? Anh nói cái gì? Tôi không có.” Ngũ Y Y vẻ mặt thuần khiết đến cực điểm.
Hoắc Phi Đoạt cười nhe răng: “Vì sao tay em lại sờ nơi đó của tôi?”
Ách.
Lúc này Ngũ Y Y mới nhìn tay cô.
Mẹ ơi, có phải cô nên chết đi không? Hoặc tìm cái lỗ chui xuống.
cô cô cô tay cô sao lại đụng đến kéo khóa quần của anh ta chứ.
không muốn sống mà.