Trong tay Hoắc Phi Đoạt đang kẹp một điếu thuốc, ngồi ở trên ghế chuyển sang đứng ở cửa sổ.
Anh rất ít khi hút thuốc, cơ hồ, không có rút ra.
Trừ phi gặp phải chuyện hao tổn tâm trí vô cùng khó giải quyết.
Lần trước Hoắc Phi Đoạt hút thuốc đã là ba năm trước đây vào thời điểm nhận diện Âu Dương Chấn Đình.
Cho tới nay vẫn cho rằng là ân nhân của mình.
Cho tới nay vẫn bị lầm tưởng là cha ruột.
Chưa từng có cãi lại lời của ông.
Hoắc Phi Đoạt nhớ tới những chuyện trước kia.
Âu Dương Chấn Đình, người đàn ông này.
Từng là người mà Hoắc Phi Đoạt sùng bái nhất.
Cảm thấy ông chính là một tấm gương.
Mọi chuyện đều học theo ông.
Thế nhưng Hoắc Phi Đoạt lại phát hiện.
Chính người mà mình luôn xem là thiên hạ đệ nhất.
Lại là hung thủ sát hại cha mẹ mình.
Chả trách ông ta ẩn núp sâu như vậy.
Vậy mà mình còn lòng mang cảm kích nhiều năm như vậy.
Cảm kích hắn chứa chấp mình, cho mình cuộc sống bây giờ.
Còn dạy mình một thân bản lĩnh.
Còn gọi đó là sư phụ.
Cũng xem như là một người cha.
Thì ra là kẻ thù của mình.
Mà thù này, làm sao không báo?
"Phi Đoạt, tôi với anh thương lượng chuyện này có được hay không?"
Ngũ Y Y ngẩng đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt.
"Đương nhiên được, chỉ là, trước tiên em phải ăn hết chén cháo này đã."
Hoắc Phi Đoạt đem một chén cháo thịt nạc đẩy tới trước mặt Ngũ Y Y.
Mặt cưng chiều mỉm cười.
"Anh còn chê tôi không đủ mập!"
Ngũ Y Y thật là không hiểu.
Người này ngày ngày khích lệ mình ăn nhiều.
Đem mình đút thành con heo sao?
"Mau ăn, ăn xong rồi mới có tư cách cùng anh nói chuyện."
Hoắc Phi Đoạt dựa về phía sau, dựa vào lưng ghế, đôi tay ôm ở trước ngực.
Một bộ dáng nếu em không ăn, anh sẽ không cùng em nói chuyện.
Ngũ Y Y không có cách nào.
Chỉ có thể ngoan ngoãn bưng lên cháo , ừng ực ừng ực, uống cạn.
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt cười.
Cái cô nhóc này, là dã nhân sao?
Làm gì có người như vậy bưng chén cháo lên uống cạn.
Thật là hết cách với cô.
"Bây giờ được rồi, tôi có thể nói không?"
Ngũ Y Y chép chép cái miệng nhỏ nhắn.
Hoắc Phi Đoạt lại chỉ chỉ trên bàn bánh sừng bò.
Bữa cơm này, thật đúng là có đủ trung tây kết hợp .
"Cái người này, thật không có chữ tín. Nói tôi đem cháo ăn sạch sẽ liền nghe tôi nói chuyện. Hiện tại ta đều đem chén này liếm đến nỗi có thể dùng gương soi, anh lại muốn ra điều kiện. Cái người này đúng là nói không giữ lời, làm sao lại có thể trở thành lão đại. Hả?"
khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y tức giận.
Thật là không chịu nổi, cũng ăn nhiều như vậy, lại vẫn để cho mình ăn.
"Anh biến tôi thành con heo sao?"
Cuối cùng Ngũ Y Y cũng đem những lời giấu ở trong lòng nói ra ngoài.
Không ngờ Hoắc Phi Đoạt thế nhưng lại gật đầu một cái nói.
"Em chính là sủng vật của anh, chỉ là, không phải heo, mà là một con. . . . . . thỏ nhỏ ngu ngốc!"
"Cái gì? Thỏ? Tôi giống thỏ ở điểm nào?"
Hoắc Phi Đoạt không trả lời cô.
Ở trong lòng nghĩ: bởi vì em cùng con thỏ rất giống nhau đều đáng yêu.
"Vậy hãy nhanh nói đi, chuyện gì?"
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y bị chính mình làm cho tức giận nặng nề thở.
Mới xem như bỏ qua cho cô.
"Cái đó, tôi muốn trở về thăm ba một chút."
Ngũ Y Y bị mất trí nhớ, thậm chí quên mất còn có nơi gọi là Ngũ gia trang.
Hoắc Phi Đoạt
không ngờ Ngũ Y Y sẽ đưa ra cái ý nghĩ này.
"Tại sao muốn đến đó?"
Hoắc Phi Đoạt dịu dàng hỏi.
Ngũ Y Y trầm mặc một hồi.
Mới chậm rãi mở miệng nói.
"Tôi không phải mất trí nhớ sao? Tôi muốn trở về nơi đó xem một chút, có lẽ sẽ trợ giúp cho ký ức của tôi khôi phục, không phải sao?"