"Này, tài xế, sư phụ, tài xế sư phụ. . . . . ."
Ngũ Y Y vừa mở miệng mới phát hiện, mình gọi như thế nào tại sao cũng thấy không hợp.
"Ách, Ngũ tiểu thư, cô có chuyện gì cần căn dặn?"
"Này, có thể hay không đưa tôi đến công ty của Phi Đoạt?"
Ngũ Y Y thử dò xét hỏi, cô cũng này không biết là vì cái gì.
"Ừ. . . . . . Được! Tôi sẽ quay xe lại!"
Tài xế suy nghĩ một chút, ông chủ muốn phải đưa an toàn về nhà, như vậy cũng coi như là đưa đón an toàn rồi.
Không thể coi là mình thất trách được.
Ngũ Y Y đứng ở phía dưới tòa nhà đồ sộ.
Nâng cái đầu nhỏ lên, cảm thấy cổ ngửa ra muốn gãy , còn chưa thấy được đỉnh của tòa nhà.
"Đúng là kẻ có tiền, một nhà lầu mà thôi, có cần cao như vậy không?"
Ngũ Y Y vẫy tay, đi vào.
Vốn dĩ cho rằng sẽ có một người đàn ông mặc áo đen đeo kính mắt lục soát mình.
Kết quả không ngờ cả người bảo vệ gác cửa cũng không thấy.
Ngũ Y Y rất tò mò, tòa lầu này cao như vậy, nhưng an toàn hệ thống phòng vệ quá kém.
Trở về nhất định phải kiến nghị với Phi Đoạt, phải tuyển nhiều bảo vệ trị an.
Hoắc Phi Đoạt ngồi ở trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.
Một bóng dáng nhỏ hiện tại đang xuất hiện trên màn hình, Ngũ Y Y!
Ngồi trên tầng cao nhất, Ngũ Y Y xinh đẹp dưới sự hướng dẫn của thư ký đi tới cửa phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.
"Cốc cốc cốc. . . . . ."
Ngũ Y Y giơ tay nhỏ bé dùng sức gõ lên cửa mấy cái.
"Vào đi." Hoắc Phi Đoạt lên tiếng.
Ngũ Y Y không biết tại sao, tuy chỉ có một ngày không gặp anh, nghe được âm thanh của anh, thậm chí có chút khẩn trương.
Đẩy cửa ra đi vào, Ngũ Y Y bị phòng làm việc to làm hấp dẫn.
Cũng không nhìn Hoắc Phi Đoạt ở trước mặt một cái.
"Woa! Cửa sổ lớn như vậy!"
Ngũ Y Y bỏ cặp xuống lại gần cửa sổ lớn sát đất trước mặt.
"Woa, phong cảnh nơi này thật là đẹp!"
Cả người đã dính vào thủy tinh trong suốt kia rồi.
Hoắc Phi Đoạt ở một bên mặt đen lại, vốn cho là cô nhóc kia sẽ trực tiếp chạy về phía lồng ngực mình, kết quả lại là bị khối thủy tinh kia hấp dẫn.
Không được, hôm nào phải cho người đem chặn lại cửa sổ này hết, tháo bỏ thủy tinh xuống, đập bể!
Hoắc Phi Đoạt nhỏ mọn lại bắt đầu ghen.
"Woa, đây là súng thật sao?" Ngũ Y Y thấy trên tường treo một thanh súng săn.
Tấm tắc tán dương.
Hoắc Phi Đoạt nhớ lại, ngày đó dùng súng săn đánh anh không phải là cô nhóc này sao?
Hiện tại lại đưa ra một bộ dáng như chưa từng nhìn qua nó.
"Ôi! Trời ơi. Con hươu này sẽ không phải cũng là thật chứ."
Đảo mắt cô lại chạy tới trước mặt mẫu vật con hươu Châu Phi.
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt quyết định nhất định phải đem con hươu chết kia đem vứt đi.
"Ngũ Y Y?"
Hoắc Phi Đoạt dùng giọng điệu bất mãn để thu hút Ngũ Y Y đang đi thăm quan phòng làm việc này.
Hoắc Phi Đoạt quả thật đau lòng đến cực điểm, vốn dĩ có người báo cáo rằng cô tới.
Mình vui mừng có chút khoa tay múa chân.
Kết quả cô nhóc này căn bản không để mình vào trong mắt.
"Ngũ Y Y!"
Hoắc Phi Đoạt gọi lần nữa, lúc này mới đem Ngũ Y Y trở về thực tại.
"A, Phi Đoạt!"
Ngũ Y Y xoay người thấy Hoắc Phi Đoạt mặt đen lại, mới ý thức tới mình giống như chọc giận vị này rồi.
Vội vàng cười làm lành.
"Hi hi, hi hi. . . . . ."
Hoắc Phi Đoạt cũng không để mình chịu thiệt, chỉ nói một câu: "Tới đây!"
Rõ ràng chính là giọng ra lệnh, Ngũ Y Y thật sự không dám không nghe theo.
Làm sao biết được vừa mới đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, liền bị anh một phát bắt được, kéo đến ngồi lên trên đùi của anh.