"Cậu thôi đi, người ta sẽ không để ý đến cậu đâu! Cậu luyện tập thật tốt cho tôi!"
"Tôi biết như vậy sẽ không bảo cậu đến đây. Thật là phá hỏng chuyện tốt của tôi!"
Hàn Giang Đình gõ nhẹ lên đầu Ngũ Y Y, xem như trừng phạt cô.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn bóng lưng của Ngũ Y Y, trong lòng thầm nghĩ, thật là một cô gái đáng yêu.
Nhưng ánh mắt cô ta lại đặt lên người con trai đứng bên cạnh Ngũ Y Y.
Thế nào, thích tôi sao?
Xem ra quan hệ với cô ấy rất tốt, hy vọng cậu có thể giúp tôi.
Nguyễn Lâm Tịch nở nụ cười.
Trong lúc luyện tập, Nguyễn Lâm Tịch đều không chú ý đến Ngũ Y Y, thật ra không phải cô ta không chú ý, mà cô ta che giấu không để ai phát hiện ra.
Cả một buổi chiều hôm nay, Ngũ Y Y luyện tập một động tác rất nghiêm túc, nhưng nghĩ đến buổi tối Hoắc Phi Đoạt không chịu được. Ngũ Y Y rất vui vẻ.
Hàn Giang Đình đứng bên cạnh cũng không phải bộ dáng này, cả buổi đều hồn bay phách lạc.
"Sao lại là bộ dạng này?"
"Còn không phải tại cậu sao, làm nữ thần của tôi không để ý đến tôi!"
Hàn Giang Đình liếc Ngũ Y Y, cô bé này, thật là làm hỏng việc mà.
"Ôi, sao có thể trách tôi chứ? Đi một chút đi, mời cậu đi uống nước!"
Không chờ giải thích liền lôi kéo Hàn Giang Đình đi về phía quán nước giải khát của trường học.
Vừa vào cửa, thì nhìn thấy bóng dáng thon dài hơn quen thuộc.
Đợi người này xoay người lại, mới biết đó là Nguyễn Lâm Tịch.
"Là các cậu!"
Nguyễn Lâm Tịch cười nói, lộ ra hàm răng trắng đẹp mà đều đặn.
"A, cô là huyến luyện viên Nguyễn!"
Ngũ Y Y mỉm cười, hơi giật mình, có thể chạm mặt cô ta ở trong này.
Thay đổi quần áo huấn luyện, Nguyễn Lâm Tịch mặc đồng phục học sinh.
Một áo sơ mi ôm sát người bao lấy vóc dáng hấp dẫn của cô ta.
Bên dưới mặc quần jean bao lấy đôi chân nhỏ kết hợp với giày thể thao, làm cho chân của cô ta thoạt nhìn trông cao hơn.
Trên vai còn khoác thêm áo khoác màu xanh da trời, mái tóc dài xõa xuống, một bên vén ra sau tai, nhìn vào trông rất nhu mì.
Ngũ Y Y nhanh chóng đánh giá một chút, cảm thấy cô càng ngày càng thích vị huấn luyện viên này.
"Tan học rồi không cần gọi tôi là huấn luyện viên, gọi tôi là Lâm Tịch được rồi."
Nguyễn Lâm Tịch mỉm cười đưa nước uống trong tay cho Ngũ Y Y.
"Thật là tôi vừa mua, cô uống đi, đừng chê!"
Ngũ Y Y tiện tay nhận lấy, nói: "Việc này, không chê rồi. Cảm ơn cô Lâm, Lâm Tịch!"
"Tôi mua thêm hai ly nữa!"
Nguyễn Lâm Tịch cười cười nhìn về phía Hàn Giang Đình, lời này như đang nói với cậu ta.
Ngũ Y Y vụng trộm liếc mắt nhìn Han Giang Đình, lúc này cậu ta mới có phản ứng.
Vội vàng khoát tay nói: "Không có đạo lý nào nữ sinh mời khách chứ, tôi mua tôi mua được rồi!"
Lúc Hàn Giang Đình đi mua nước uống, Ngũ Y Y ngồi một bên tan gẫu với Nguyễn Lâm Tịch.
Ngũ Y Y phát hiện Nguyễn Lâm Tịch không giống với những nữ hiệp độc ác trong tiểu thuyết.
Cô ấy rất thích cười, cũng rất thích tán gẫu.
Nhưng Ngũ Y Y nói chuyện, không phải cô ta hiểu hết, nhưng vẫn cảm thấy rất thích thú.
Ngũ Y Y gặp dịp như một cái loa phát thanh không khống chế được, một người nói, người ngồi bên cạnh là Nguyễn Lâm Tịch nghe cũng rất say mê.
Hai người đi đến cổng chính, Ngũ Y Y nhìn thấy xe của Hoắc Phi Đoạt đã chờ ở đó, không thể không nói nữa.
"Cái đó, xem của tôi đến rồi, tôi phải đi rồi. Lâm Tịch, lần sau chúng ta hẹn nhau đi ăn cơm đi, tôi có nhiều chuyện nói với cô!"