Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 114

Bùi Nguyên Hạo không lập tức trả lời, hắn trầm mặc một lát, sau đó lấy ra một bình ngọc nhỏ trong ống tay áo đưa cho Dương Vân Huy: "Đem loại thuốc này tung ra chợ đêm."

"Đây là..."

Dương Vân Huy nhận lấy, nghi hoặc mở ra nhìn vào bên trong, sắc mặt lập tức thay đổi: "Thuốc giải Lạc Nhạn Sa?"

Ta vừa nghe, trong lòng cũng giật mình không nhỏ.

Lạc Nhạn Sa!

Nếu ta nhớ không lầm, đây là bí độc của cung đình, không sắc không vị, giết người một cách vô hình, hơn nữa điều chế giải dược vô cùng phức tạp, cho nên người trúng loại này chắc chắn phải chết!

Dương Vân Huy trầm mặc, lập tức hiểu ra: "Tam ca, huynh làm người..."

Lời còn chưa dứt, nụ cười lạnh băng hiện lên trên gương mặt Bùi Nguyên Hạo đã chứng minh tất cr.

Trên đao của thị vệ cũng có độc!

Làm thích khách, trên đao có tẩm độc là chuyện không mấy kỳ lạ, nhưng thân làm Hoàng tử, thị vệ cận thân cũng dùng độc!

Cả người ta rét run, không biết có phải ảo giác hay không, giờ phút này vết thương trên vai lại ẩn ẩn phát đau.

Ta lặng lẽ duỗi tay vỗ nhẹ, Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, không nói gì, chỉ tiếp tục giải thích cho Dương Vân Huy hiểu: "Thị vệ hồi báo, thời điểm đuổi theo thích khách tới thành Tây, bọn họ đã chém chết một người, làm ba người bị thương. Cho nên, đối phương có ít nhất ba người trúng độc, đệ tung thuốc giải ra chợ đêm, chắc chắn có người tới mua."

"Tam ca, huynh định nhân cơ hội này ép người đứng sau hiện thân sao?"

"Không dễ như vậy." Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước làm người bên trong có chút loạng choạng, Bùi Nguyên Hạo cười lạnh, "Chỉ là, kẻ đó sẽ nhanh lộ mặt thôi."

Sau đó, hắn không tiếp tục, nhưng mọi người đều hiểu.

Người như thế có khả năng khiến thành Dương Châu nổi tinh phong huyết vũ.

"Được, vậy đệ đi làm ngay."

Nói xong, Dương Vân Huy vén màn nhảy ra ngoài, xe ngựa còn chưa dừng mà thân ảnh hắn đã biến mất.

Thân thủ thật nhanh!

Ta cả kinh trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mắt, qua một lúc lâu mới chậm rãi quay đầu, mà ngay lúc đó đã động phải ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Hạo đang chằm chằm nhìn ta.

"Ngươi, không muốn làm việc cho ta?"

"..."

"Đêm qua, nguy hiểm như vậy ngươi cũng không màng, vì sao hôm nay, ngươi lại không muốn?"

"..."

"Trả lời!"

Thấy ta im lặng, lời nói liền ẩn ẩn tức giận, hắn cúi người, một tay nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Ta thật sự không muốn.

Đêm qua tình nguyện có lẽ là vì đầu óc nhất thời có vấn đề, nhưng nếu được lựa chọn lại, ta vẫn sẽ ra tay cứu hắn, bởi vì ta không thể thấy chết mà không cứu, đó là giới hạn của con người. Nhưng việc đó không giống hiện tại, huống hồ...

Dương Vân Huy căn bản là muốn mượn chuyện này hại ta, ta cho dù là người cổ hủ nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Những lời này ta cũng không thể nói với hắn, nghĩ nghĩ, ta khẽ đáp: "Điện hạ, nô tỳ cũng sợ chết. Thích khách đêm qua đã thấy mặt nô tỳ, nếu nô tỳ vào trong..."

"Nói như vậy," Hắn cắt ngang, "Nếu không có nguy hiểm, chỉ cần làm việc cho ta, ngươi sẽ nguyện ý sao?"

"..."

"Nói!"

Hắn càng lúc càng nhích lại gần, hơi thở nóng bỏng đã bao trùm xung quanh khiến ta phải co rúm người lại.

Tay hắn vẫn giữ cằm ta, không hề thả lỏng.
Bình Luận (0)
Comment