Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 123

Đèn đuốc sáng trưng trong đại đường phản chiếu bóng người từ bên ngoài. Một hắc y nhân chậm rãi đi tới, thân hình cao lớn, khăn đen che mặt, chỉ có đôi mắt sáng lộ ra.

Nhìn đôi mắt đó, ta theo bản năng siết chặt hai tay.

Hàn khí theo lòng bàn chân ập tới.

Hắn chỉ nhìn ta một cái rồi nhanh chóng dời đi, ánh mắt lại nhìn người trên đại đường, nữ đường chủ kia lập tức đi tới: "Sao ngài lại tới đây?"

"Nếu ta không tới, bọn họ rút được sao?"

Thì ra người xuất hiện trên tường khi đó là hắn, ta lặng lẽ nhìn, nghe hắn lạnh giọng: "Đêm nay tới châu phủ trộm thuốc là ý kiến của ai?"

Đại đường lập tức trầm mặc xuống, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng lộ ra vẻ sợ sệt. Cuối cùng, kẻ bắt cóc ta tiến lên một bước, nói: "Hộ pháp, là ta."

"Tốt." Đôi mắt kia nheo lại lộ ra sát khí, "Ngươi cũng không phải người mới, chắc chắn biết quy tắc của chúng ta. Kẻ không tuân mệnh lệnh, một đao tự sát. Động thủ đi." Nói xong, hắn vứt thanh chủy thủ xuống đất.

Lúc này, không chỉ đám người sợ hãi mở to hai mắt, ngay cả ta đứng bên cạnh cũng cả kinh không nói ra lời.

Có nghĩ thế nào ta cũng không thể tưởng tượng, lần đầu bị bắt tới hiệu thuốc Hồi Sinh, đứng trước quyền sinh sát nằm trong tay thích khách, người đổ máu bỏ mạng lại không phải ta mà chính là bọn họ.

Người nọ chậm rãi nhặt thanh chủy thủ dưới đất, cánh tay run rẩy, cuối cùng quyết liệt đâm xuống.

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đợi đã."

Mọi người dường như ngừng thở, quay đầu nhìn nam tử phía sau đường chủ kia đi tới, mỉm cười: "Hộ pháp, cách thưởng phạt của ngài, tại hạ không phục." Hắn vừa dứt lời, mọi người đều im lặng, "Kẻ không nghe lệnh chắc chắn phải chịu phạt, nhưng nếu mệnh lệnh là sai, như vậy nghe hay không nghe còn phải xem lại."

Vị đường chủ kia kinh ngạc, liền hỏi: "Vi phó đường chủ, ý ngươi là..."

Vị Vi phó đường chủ nhìn nàng, ánh mắt hiện lên một tia nhu hòa ngoài ý muốn, nhưng hắn nhanh chóng dời mắt nhìn vị hộ pháp kia, lạnh giọng: "Ta đây thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng."

"Thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng?" Hộ pháp lên tiếng hỏi, "Bổn tọa ngược lại muốn nghe cao kiến của Vi phó đường chủ đây."

"Được, nếu hộ pháp đã nói như thế, vậy tại hạ sẽ nói thẳng." Vị Vi phó đường chủ tiến lên một bước, "Từ lúc nhận chức hộ pháp cho tới nay, ngài luôn hạn chế hành động của các huynh đệ, cái cớ đưa ra rất nhiều, không phải sợ ảnh hưởng tới dân sinh thì lấy đại cục làm trọng, không thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng đã hơn một năm, chúng ta chưa từng làm một được chuyện oanh oanh liệt liệt!"

Hắn vừa dứt lời, người trong đại đường đều lặng lẽ gật đầu.

"Mà hiện tại, huynh đệ trốn độc, ngay cả trộm thuốc ngài cũng không cho bọn họ đi trộm. Hộ pháp đại nhân, ngài thân là hộ pháp, hẳn phải vì tổ chức bày mưu tính kế, nhưng hành động của ngài lại không phải như vậy!"

Hắn nói xong, người xung quanh đều gật đầu đồng ý, chỉ có vị nữ đường chủ kia lộ ra vẻ phẫn nộ, nhiều lần muốn lên tiếng nhưng đều bị hộ pháp cản lại.

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Vi phó đường chủ liếc mắt nhìn ta, thản nhiên nói: "Chúng ta có thể dùng nhan sắc của nàng ta!"
Bình Luận (0)
Comment