Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 134


Dương Vân Huy!
Tuy biết hắn nhất định sẽ đến, nhưng hiện tại gặp mặt, trái tim ta không khỏi trầm xuống.

Dương Vân Huy tới, vậy hắn đâu?
Ta nhịn không được mà nhìn phía sau, nhưng bên đó chỉ là quân Thiết Giáp đông như núi vây chặt cánh cửa như cái cối xay, xa xa dân chúng còn chỉ trở chờ xem náo nhiệt, tuy không ai biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn tình cảnh này, nơi này lành ít dữ nhiều rồi.

Còn hắn?
Hắn không tới sao?
Ta không quản được chính mình, cũng không biết nên quản thế nào, chỉ biết theo bản năng đưa mắt tìm kiếm bóng người quen thuộc.

Trước sau vẫn không tìm thấy.

Trái tim giống như bị một bàn tay dùng sức nhéo mạnh, hô hấp cũng trở nên khó khăn, ta đưa tay nắm chặt rèm châu, liều mạng mà nắm.

Lúc này, một bàn tay ấm áp duỗi tới, kéo ta ra ngoài.

Là Hoàng Thiên Bá.


Nhìn hắn lắc đầu, ta chỉ biết cắn môi, buông lỏng cánh tay.

Dương Vân Huy từ tốn đi tới, lúc này ta mới thấy rõ, lúc này hắn mặc thường phục, bên hông đeo thêm ngọc bội, trêи tay cầm theo một cây quạt xếp, nếu không phải tướng sĩ phía sau hừng hực sát khí, bộ dáng này của hắn thật sự rất giống một công tử đam mê cờ bạc.

Trong lòng còn đang nghi hoặc, Dương Vân Huy đã tới giữa đại đường hiệu thuốc, hướng chưởng quầy hỏi: "Ai là chưởng quầy?"
"Là ta.

"
Mộ Hoa đi ra, Dương Vân Huy đưa mắt đánh giá nàng một lần, khuôn mặt đoan chính lộ ra một tia cười hài hước.

Hắn làm như giật mình, lại giống như không hề ngoài ý muốn, chỉ nói: "Thật không ngờ, chưởng quầy của hiệu thuốc Hồi Sinh tiếng tăm lầy lững ở Dương Châu lại là nữ tử mỹ lệ thướt tha như vậy.

"
Mộ Hoa cũng tươi cười nhìn hắn.

Tuy nàng là đường chủ, nhưng nữ tử vẫn là nữ tử, được người ngoài khen ngợi, nàng khó tránh khỏi có tia cao hứng trong lòng.

"Không biết công tử có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám, tại hạ tới đây đương nhiên là để mua thuốc.


"
"Mua thuốc?"
Không chỉ Mộ Hoa, ngay cả ta và Hoàng Thiên Bá cũng nhíu mày, cục diện hôm nay, Dương Vân Huy tự mình tới, bên ngoài lại bị tinh anh của châu phủ Dương Châu bao vây, ít nhất là muốn động thủ với hiệu thuốc Hồi Sinh, nhưng hắn lại nói bản thân tới mua thuốc?
Thật không biết trong hồ lô của hắn đang bán thứ gì.

"Không biết công tử muốn mua gì?"
"Ba loại, lần lượt là! " Dương Vân Huy vừa nói vừa đưa mắt nhìn qua phía này, "Tùng lam, huân lục hương, còn cả đương quy.

"
Tùng lam, huân lục hương, đương quy?
Ba loại này không phải thứ thuốc đặc biệt, châu phủ chắc chắn có kho dự trữ thuốc riêng của mình, không thể nào ngay cả dược liệu bình thường như thế cũng không thể lấy ra.

Rốt cuộc là có ý gì?
Ta nghe không hiểu, Hoàng Thiên Bá cũng nhíu mày, nhưng Mộ Hoa nghe xong ánh mắt lại lóe lên tia sáng như hiểu ra gì đó, ánh mắt cũng nhìn qua bên này, khóe miệng mang theo ý cười: "Ba dược liệu này hiệu thuốc Hồi Sinh có, có điều số lượng khá ít.

Nếu công tử muốn nhiều, không biết sẽ ra giá bao nhiêu?"
"Nếu nói tới bạc sợ rằng chưởng quầy cũng không hiếm lạ, cho nên thứ tại hạ muốn trao đổi cũng là dược liệu.

"
"Dược liệu gì?"
Dương Vân Huy khẽ cười: "Ngưu hoàng và anh túc.

".

Bình Luận (0)
Comment