Hoàng Thiên Bá thở dài, nói: "Kỳ thật bọn họ giết tham quan ta không cảm thấy sai, tuy thủ đoạn không quang minh lỗi lạc nhưng những tham quan đó ở Giang Nam chỉ biết vắt kiệt sức lực của bá tánh.
Bọn họ làm vậy, ít nhất là vì dân chúng trừ hại, thậm chí có thể nói là một sự kiện làm lòng người sảng kɧօáϊ."
"..." Nghe hắn nói như vậy, ta không khỏi nhíu mày, bởi vì ta biết sự tình không hề đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Hoàng Thiên Bá trầm mặc một lát, mới nói: "Mãi tới năm trước, triều đình có phái một quan viên tới Dương Châu, tên Lưu Thế Chu."
"Ta biết, ngài ấy là thanh quan."
"Không chỉ là thanh quan, ngài ấy là một vị quan tốt, trong một năm nhậm chức, nhiều lần đưa ra cải cách, ta thân là hội trưởng thương hội ở Giang Nam đương nhiên biết chút ít nội tình.
Hơn nữa, ngài ấy còn tích cực dâng tấu về triều, thỉnh cầu phế truất tịch tiện dân cho ba tỉnh Giang Nam, hủy bỏ hạn chế văn sĩ của Giang Nam vào kinh thi cử."
Tiện dân, đó là sau khi Dương Châu bị công phá, Hoàng đế dưới sự tức giận đã hạ một đạo thánh chỉ, đem hộ tịch của dân chúng ba tỉnh Giang Nam biếm thành tiện dân, thuế má không những cao hơn những nơi khác, sĩ tử vào kinh cũng gặp nhiều khó khăn, trêи cơ bản là tuyệt con đường làm quan của người phương Nam.
Cứ như vậy, triều đình không ai dám vì dân chúng ở đây mà lên tiếng.
Lưu Thế Chu là quan viên duy nhất trong số đó, nhưng không hiểu vì sao đầu năm lại truyền tới tin chết bất đắc kỳ tử.
"Bọn họ xuống tay với Lưu đại nhân, hay là..."
"Ừ." Hoàng Thiên Bá gật đầu, "Trước đây ta luôn phản đối bọn họ động thủ với Lưu Thế Chu, thậm chí mấy lần tại thời điểm xuống tay, ta luôn ra sức ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn để bọn họ nhân cơ hội giết Lưu đại nhân.
Từ lúc đó, ta bắt đầu suy nghĩ về hành vi của chúng ta, báo thù mù quáng đánh mất lý trí, cho nên những lần hành động sau này, ta đều nảy sinh bất đồng với bọn họ, cũng vì nguyên nhân đó mà..."
Cũng khó trách, tình cảnh của hắn ở hiệu thuốc Hồi Sinh càng thêm khó khăn.
Cũng khó trách, Vi Chính Bang lại dám trắng trợn khiêu khích hắn như vậy.
"Vậy...!Ta nghe bọn họ nói ngài không hoàn toàn tán động chuyện...!Ám sát hoàng tử, vì sao chứ?"
Hoàng Thiên Bá nhìn ta, thở dài: "Sau chuyện của Lưu Thế Chu, ta phát hiện cừu hận trong lòng đã phai nhạt nhiều, cũng vì nguyên nhân đó, ta mới có sức lực suy xét nhiều chuyện, nhiều người.
Tam hoàng tử xuống Nam, nếu thật sự bị ám sát, Hoàng đế chắc chắn sẽ tức giận, khi đó tam tỉnh sẽ chịu liên lụy, Dương Châu lại nổi lên một trận tinh phong huyết vũ.
Chúng ta võ nghệ cao cường, có thể thoải mái thù hận, nhưng những dân chúng đó lại vô tội, ta sao có thể để bọn họ làm vật hi sinh để chúng ta báo thù chứ?"
Thật không ngờ, hắn lại suy nghĩ như vậy.
Ta nhìn hắn, trong lòng tràn ngập sùng kính, nói: "Hoàng gia, cổ nhân từng nói, anh hùng và thánh hiền có sự khác nhau, anh hùng là đi chinh phục người khác, mà thánh hiền đi chinh phục chính bản thân mình.
Ngài có thể vứt bỏ cừu hận, lại vì bá tánh suy xét, ngài không chỉ là anh hùng, ngài là một thánh hiền đại anh hùng?"
"Thánh hiền đại anh hùng?" Nghe xong năm chữ này, hắn tựa hồ cảm thấy nực cười, lập tức cười ha ha.
Trong tiếng cười lại mang một tia chua xót.
Tiếng cười của hắn như chạm vào núi rừng, chim chóc cũng bay đi.
Vừa ngẩng đầu, sương mù đã tan đi, ngôi chùa Hồng Diệp chậm rãi xuất hiện.
"Tới rồi." Hắn vừa nói vừa kéo ta chậm rãi đi về phía trước..