Hoàng Thiên Bá chậm rãi nói: "Trừ phi đổi một Hoàng đế khác, đổi thành một người hiểu rõ tình hình phía nam, có thể coi bá tánh phía nam là con dân chân chính."
Một hoàng đế coi bá tánh phía nam là con dân chân chính?
Trước mắt như lóe sáng, ta quay đầu nhìn Hoàng Thiên Bá, lại thấy hắn bình tĩnh nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Từ nơi này dường như có thể nhìn hết Dương Châu, trong lòng cảm nhận được cuộc sống bình thường của người dân.
Đúng lúc này, trước mắt phiêu phất mấy hạt màu trắng, lạnh lẽo bay trong không trung.
Ta chậm rãi ngẩng đầu....!Tuyết rơi rồi.
Phía Nam cũng có tuyết sao?
Tuyết ngày càng nặng.
Phía Nam rất ít khi có tuyết, cho nên mọi người đều chạy ra ngoài đường nhìn, đám hài tử càng thêm hưng phấn chạy nhảy.
Lúc này Dương Châu thật sự rất đẹp, đẹp tới mức như một bức tranh do danh họa vẽ.
Bọn ta chỉ lẳng lặng ngồi như vậy một lúc lâu.
Sắc trời dần tối, Hoàng Thiên Bá nói: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi trở về đi, bằng không..." Hắn cười nói, "Những người của châu phủ đó lại bao vây hiệu thuốc Hồi Sinh nữa."
Khó nghe được một câu nói đùa của hắn, ta cũng miễn cưỡng cười cười, cùng hắn đứng dậy xuống lầu.
Tới cửa, nhìn bông tuyết bên ngoài, ta nghĩ nghĩ, quay đầu nói với hắn: "Hoàng gia, nếu thật sự có một người có thể coi bá tánh phía nam là con dân của mình, ngài sẽ nguyện ý giúp đỡ sao?"
Hoàng Thiên Bá nhìn ta, ánh mắt trở nên ngưng trọng: "Hắn sẽ sao?"
"...!Ta không biết." Tâm tư Bùi Nguyên Hạo quá sâu, người bình thường căn bản không thể nhìn thấu, ta chỉ có thể hi vọng nói rằng, "Nếu ngài ấy làm được, ngài sẽ giúp ngài ấy sao?"
Hoàng Thiên Bá trầm mặc một lúc, đột nhiên duỗi tay chọc cái ót ta, cười nói: "Tiểu nha đầu này, sao lúc nào cũng đa tâm như vậy?"
Ta ngây ra, sờ trán, cười cười.
"Những chuyện ngươi làm, hắn biết sao?"
"...!Tất cả không phải đều vì hắn."
Nói thật, ta không phải nữ tử thành thật trong chuyện tình cảm, cũng chưa chắc Hoàng Thiên Bá cũng có lòng như vậy, nhưng là một người bình thường, ta hi vọng máu sẽ ít đổ, nước mắt sẽ không rơi.
Đây chính là hi vọng của dân chúng.
Hoàng Thiên Bá nhìn ta, thở dài, sau đó mới nói: "Ngươi để ta suy nghĩ đã."
"Được."
Ta gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn, hắn cũng nghiêm túc nhìn ta, đây là lần đầu tiên ánh mắt của hai người ngưng trọng như vậy, bởi vì bọn ta đều biết đây không phải chuyện nhỏ, một chút sơ sót có thể gây long trời lở đất.
Hắn cười cười, sau đó cáo từ với ta.
Thời điểm trở lại châu phủ, trời đã chìm vào bóng đêm.
Đẩy cửa phòng vào, cảm nhận không khí bên trong có chút không đúng, ta vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Nguyên Hạo đang lạnh lùng nhìn mình.
Trong phòng không được sáng, ta thậm chí còn không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có đôi mắt sáng chói kia.
Ta không khỏi khϊế͙p͙ sợ, ngay cả hành lễ cũng quên mất, chỉ biết ngây ngốc mở to hai mắt nhìn nam tử đối diện.
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Đi đâu vậy?".