Bùi Nguyên Hạo gác chén trà xuống bàn, trầm giọng hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào?"
"Hồi điện hạ, thế cục tạm thời đã được khống chế, nạn dân đều được sắp xếp ở thành Nam."
"Ăn cái gì?"
"Hạ quan đã sai người mở xưởng cháo, trước ổn định những nạn dân kia rồi tính."
Tuy cục diện tạm thời ổn định, nhưng ai cũng biết đây chỉ là kế sách tạm thời, thứ những nạn dân đó muốn chính là có đồ để ăn, nhưng xưởng cháo chỉ có thể duy trì trong vài ngày, hơn nữa Dương Châu đang có tuyết, thời tiết rét lạnh, những nạn dân đó cần phải có thêm quần áo và đồ sưởi ấm để qua mùa đông.
Thoạt nhìn, chuyện sau xuất hiện còn khó giải quyết hơn chuyện trước.
Bùi Nguyên Hạo hỏi: "Ngươi vừa nói lượng lương thực không đủ ứng phó những nạn dân kia? Hiện tại lương thực trong thành Dương Châu còn bao nhiêu, có thể duy trì bao lâu?"
"Việc này..." Hồng Văn Toàn chần chờ, không lập tức trả lời.
Bùi Nguyên Hạo liếc nhìn hắn một cái, hắn đành lau mồ hôi trêи trán, thành thật đáp: "Không...!Không đủ ba ngày."
Cái gì? Ta đứng một bên nghe cũng thấy chấn động.
Không đủ ba ngày? Sao có thể? Giang Nam đất lành, là kho lúa của toàn bộ Trung Nguyên, mà Dương Châu lại là thành thị đông đúc và phồn hoa nhất phía Nam, sao lượng lương thực dự trữ không dùng đủ cho ba ngày? Sao có thể?
Bùi Nguyên Hạo tức giận tới bật cười, chậm rãi cầm ly trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Hồng đại nhân, ngươi là đang cố gây khó xử với bổn cung, hay là đang vui đùa đó hả?"
"Vi...!Vi thần không dám."
"Vậy ngươi nói bổn cung nghe xem lương thực dự trữ của Dương Châu đi đâu hết rồi?"
"Cái này..."
Hồng Văn Toàn quỳ dưới đất không ngừng run rẩy, qua nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Bùi Nguyên Hạo nheo mắt, ẩn ẩn lộ ra sát khí âm lãnh.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy Dương Vân Huy vội vàng dẫn người vào: "Tam ca!"
"Có chuyện gì?"
Dương Vân Huy liếc nhìn Hồng Văn Toàn một cái, rồi nói nói: "Vừa nhận được tin tức, toàn bộ chỗ bán gạo trong thành đêm qua nghe tin có nạn dân xông tới liền nhanh chóng đổi sang thóc, mấy nơi đã xảy ra sự cố tranh đoạt,hiện tại bên ngoài đại loạn."
Bùi Nguyên Hạo nghe xong liền hiểu ra vấn đề, cúi đầu nhìn Hồng Văn Toàn, trong mắt tuôn ra lửa giận.
Hồng Văn Toàn biết sự tình đã bại lộ, dập đầu liên tục: "Điện hạ, điện hạ, tội thần biết tội."
Hắn liều mạng dập đầu, chỉ chốc lát sau trêи trán liền có vết máu, nước mắt giàn giụa rơi ra, bộ dáng vô cùng chật vật, nhưng nhìn hắn như vậy, lòng ta không chút đồng tình, khi nãy còn tưởng hắn vì lương thực trong thành không đủ mới cho nạn dân ở ngoài thành, tuy nói là nhẫn tâm nhưng rốt cuộc cũng là vì đại cục mà suy xét, nhưng hiện tại mới biết được, hắn cư nhiên dám ở phía sau cấu kết thu mua lương thực, thừa dịp bán ra giá cao, đúng là lòng dạ hiểm độc!
Cũng khó trách hắn an bài nạn dân ở nơi xa như vậy, không phải là vì sợ nạn dân xông vào thành, hắn là đang sợ Bùi Nguyên Hạo biết được, tính toán của mình sẽ thất bại!
Bùi Nguyên Hạo đột nhiên đứng dậy, ra lệnh: "Bắt lại, đưa vào đại lao!"
"Vâng."
Người xung quanh không dám chậm trễ, lập tức tiến lên giữ chặt Hồng Văn Toàn khóc lóc xin tha.
Bùi Nguyên Hạo chỉ bỏ lại một câu: "Chờ giải quyết xong chuyện này, bổn cung sẽ lột da của ngươi!"
Nói xong, hắn nâng bước ra ngoài, vừa đi vừa nói với Dương Vân Huy: "Lập tức triệu tập nhân mã, nhất định phải ổn định cục diện Dương Châu, không thể để nạn dân tiếp tục nổi loạn."
Dương Vân Huy gật đầu nhận lệnh, bọn họ nhanh chóng ra ngoài, thời điểm tới cổng nội viện, Bùi Nguyên Hạo như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy ta chạy theo phía sau.
Hắn dừng bước, nói: "Ngươi không cần đi theo.".