Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 179


Ánh mắt hắn sáng lên, bên trong hình như ẩn ẩn ý cười: "Biện pháp gì?"
"..." Ta do dự một hồi, mới nói, "Chỉ là biện pháp này có chút...!Thiếu đạo đức."
Ý cười trong mắt hắn càng sâu: "Nói tiếp."
Ta chậm rãi nói; "Trêи thương trường chỉ nói chuyện làm ăn."
Ta vừa dứt lời, hai mắt hắn lập tức sáng rực, tựa hồ không phải vì một câu khi nãy, ánh mắt chỉ đơn thuần là nhìn ta.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của mấy quan viên.
"Điện hạ."
"Chuyện gì?"
"Khởi bẩm điện hạ, thiệp yến tiệc ngày mai điện hạ chiêu đã lương thương đã phát đi."
Nghe xong lời này, ta lập tức mở to hai mắt nhìn hắn, mà hắn cũng nhìn ta, khóe miệng cong lên ý cười như có như không, ánh mắt nóng rực tới dọa người.

Nhìn ta không chớp mắt, hắn mở miệng: "Được rồi, lui xuống đi."
"Vâng."

Những người đó còn chưa kịp tới cửa, cứ như vậy liền bị đuổi đi, mà ta đứng trước mặt hắn, đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Lúc này hắn đã đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt, duỗi tay nâng cằm ta.
Ta ngẩng đầu đối diện với cặp mắt của nam tử, nóng rực tới mức khiến ta cơ hồ không dám tiếp tục nhìn, nhưng hắn lại nắm cằm ta thật chặt, ép ta nhìn hắn.

Hai người cứ như vậy mà gần trong gang tấc nhìn nhau, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên cười nói: "Xem ra ta thiếu chút đã bỏ lỡ một bảo bối ở Dịch Đình."
"..."
"Vẫn tốt, vẫn tốt."
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve mặt ta, vốn sẽ là xúc cảm ấm áp, nhưng không biết vì cái gì, ta lại cảm thấy rét lạnh, ở trong lòng hắn không ngừng run lên.
Ngày hôm sau, thời tiết ở thành Dương Châu cực kỳ xấu.
Gió từ phương Nam vốn dĩ luôn ôn hòa, nhưng hôm nay lại đặc biệt lạnh thấu xương, thậm chí còn mang theo bông tuyết nhỏ vụn.

Vừa mới bắt đầu đơn thuần chỉ cảm thấy lạnh, nhưng qua một lúc lâu, cơn gió kia như dao bằng băng cắt qua mặt người.
Mà đứng trêи thành lâu, loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Ta ngây ngốc theo Bùi Nguyên Hạo đứng trong căn phòng trêи thành lâu cũng có thể từ khe cửa sổ cảm nhận cơn gió thổi vào, quấn chặt xiêm y vẫn cảm thấy lạnh, ta cúi đầu ho hai tiếng, kết quả trận ho này giống như tích tụ đã lâu, ho không ngừng được.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, hỏi: "Sao vậy?"
"Không, không có gì."
"Không phải kêu ngươi không cần đi theo sao?"
"Nô tỳ muốn hầu hạ ngài."
Hắn nhíu mày, gương mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, cũng không nhiều lời, mà Dương Vân Huy đứng cạnh lại cười cười.

Đúng lúc này, quan viên bên ngoài đi vào, hành lễ.
"Điện hạ, khách của ngài sắp tới."
Bùi Nguyên Hạo phất tay: "Ừ, lui xuống đi."
Chờ quan viên kia rời đi, hắn ra hiệu bằng mắt cho Dương Vân Huy, Dương Vân Huy gật đầu, cũng đi ra ngoài.

Ta cũng cẩn thận đi theo, vừa tới cửa, gió lạnh thấu xương lập tức ập tới, chút ấm áp trong phòng vừa nãy đã không còn.
Ta đi tới tường thành, đỡ vách tường chậm rãi đi tới, quả nhiên thấy mấy xe ngựa dừng bên dưới, tấm màn vừa vén lên, những tên thương nhân ăn mặc da cừu đẹp đẽ quý giá đi xuống, trêи mặt đều mang theo tia khó hiểu.

Hoàng tử mở tiệc, bọn họ đương nhiên không dám không tới, chỉ là thành Dương Châu nhiều tửu lâu như vậy, ngay cả châu phủ cũng không thua kém bên ngoài, vì sao bắt buộc phải mở tiệc trêи thành lâu?
Những thương nhân đó vừa chạm mặt liền sôi nổi bàn luận, ai cũng không biết lý do.
Gió bên ngoài khiến bọn họ rụt rụt cổ, chỉ là không biết, bọn họ có cảm nhận được gì không?.

Bình Luận (0)
Comment