Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 188


Giấc mộng dài này đặc biệt yên lặng.
Trong mơ, ta đặt mình giữa Ngự Hoa Viên của hoàng gia, ngay tại thời điểm cảnh xuân tươi đẹp, hoa ở bốn phía đã nở rộ.

Hoa hồng, nguyệt quý, thược dược, mẫu đơn,...!Hương khí tràn ngập khiến cho người ta cảm thấy diễm lệ tới cực điểm.

Trước mắt còn có cành liễu xanh biếc đung đưa theo gió, tất cả đều đẹp như tranh.
Nhưng, ta lại nhìn bức tường cao vời vợi sau những khóm hoa tươi đẹp đó, ra muốn ra ngoài, uốn rời đi, nhưng vách tường kia lại sừng sững trước mắt khiến ta không thể tự do.

Trong lòng một trận đè nén không rõ lý do, cả người như bị giam cầm, muốn động lại không thể động.
Ta theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng càng giãy giụa, cảm giác bị đè nén này ngày càng nặng.

Lúc này, một tiếng thở trầm thấp vang lên bên tai, lập tức, hoa hồng liễu xanh trước mặt, tất cả cảnh đẹp đều biến mất.

Ta mở to hai mắt, đối diện với một gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.

Bùi Nguyên Hạo!
Còn chưa tỉnh lại trong mơ, ta hốt hoảng nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, duỗi tay sờ soạng trán ta một chút, tuy không nói gì nhưng lại như thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này ta mới phát hiện, cảm giác khó chịu trước kia dường như đã biến mất, chỉ là...!Toàn thân thật nóng.
Cảm giác bị đè nén khi nãy trong mơ vẫn còn, ta cúi đầu liền thấy hai tay hắn ôm chặt ta, da thịt dán sát, hô hấp hai người cũng dung hợp, hơn nữa...!Ta và hắn đều không mặc y phục!
Ta xấu hổ tới mặt đỏ bừng, chưa kịp nói gì, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng hai tay hắn lại như kìm sắt giữ chặt lấy ta, một chút cũng không thể động đậy.

Mà hắn thấy ta kinh hoảng vô thố, tâm tình ngược lại có chuyển biến, lập tức nghiêng người đè ta dưới thân, cúi đầu nhìn ta.
"Ngài...!Ngài muốn làm gì?"
Ta hoảng tới cái gì cũng rối loạn, thậm chí quên đi thân phận của mình, cũng quên đi thân phận của hắn, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại thấy khóe miệng hắn cong lên thành nụ cười tà khí: "Sợ cái gì? Trêи người ngươi có chỗ nào ta chưa từng thấy qua?"
"..."
Sắc mặt ta trắng bệch.
Hắn nâng cằm ta lên, ép ta nhìn hắn, hỏi: "Thân mình không thoải mái, vì sao không nói ta biết?"
"..."
"Đại phu nói ngươi can khí tích tụ, bọn họ đều không đoán ra bệnh trạng, trong lòng ngươi rốt cuộc suy nghĩ điều gì?"
"..."

Ta một câu cũng nói không nên lời, thân thể nóng bỏng của hắn cứ kề sát như vậy, cảm giác sợ hãi và thẹn thùng lần nữa đánh úp.

Ta duỗi tay chống trước ngực hắn, cả người run lên...!Hắn đã em qua thân thể của ta!
Hắn nhìn cái gì?
Nhìn ta như vậy, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, mở miệng hỏi: "Ngươi đang sợ cái gì?"
Trái tim ta bắt đầu loạn nhịp, cho dù cằm bị hắn nâng lên cũng không dám đối diện với hắn, cảm giác hoảng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát thân thể của ta.
Hắn cúi đầu, khóe miệng cong lên ý cười, sau đó cúi người.
Ngay một khắc cánh môi hắn sắp dán lên môi ta, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa, Dương Vân Huy lớn tiếng gọi: "Tam ca!"
Một tiếng này như sấm sét đánh ngang lập tức giúp ta và hắn bừng tỉnh.

Bùi Nguyên Hạo không nói câu nào đã xoay người rời giường, ta vội vàng lấy chăn bao lấy thân thể.

Hắn đứng ở mép giường mặc vào trường bào đơn giản, lại cúi đầu nhìn ta một cái, sau đó mới ra ngoài.
Dõi theo tới lúc bóng dáng hắn biến mất sau tấm rèm che, ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hắn không phát hiện gì cả, nếu không với tính tình của hắn, chỉ sợ sớm đã...!Nghĩ như vậy, lòng ta không khỏi run rẩy, co rúm ôm chặt thân mình.
Bên ngoài, Dương Vân Huy đi tới, gọi: "Tam ca."
"Chuyện gì mà gấp như vậy?"
"Kim Kiều gửi thư.".

Bình Luận (0)
Comment