Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 198


Thời gian như ngăn cách thành nam và thành bắc, tựa như nhân thế và địa ngục, một ngày rồi một ngày trôi qua.

Tới ngày thứ ba, Hoàng Thiên Bá không thể xuống giường, trong hơi thở ho khan đã có mùi hơi thối, cả người như bao tải trống rỗng không chút sinh khí.

Những thủ hạ đó của hắn canh giữ bên ngoài một đêm, thậm chí có mấy kẻ tính cách cương liệt muốn đưa hắn đi, tất cả đều bị hắn phất tay từ chối.

Hổ chi dương thệ, dư uy do tại (1), những người đó ngày thường đều sát phạt quyết đoán, nói một không hai, nhưng đứng trước mắt người bệnh này lại không dám cãi lại, chỉ đành mang theo nước mắt lặng lẽ lui ra.

(1) Hổ chi dương thệ, dư uy do tại (虎之將逝,余威猶在): Con hổ sắp chết, uy quyền vẫn còn đó.

Ta vẫn ở cạnh hầu hạ hắn rửa mặt.

Ra ngoài, bọn họ đã bắt đầu phát thuốc, ta liều mạng chen chúc trong đám người mà lấy được một chén thuốc đen tuyền, đem vào trong đưa cho hắn.


Hắn không nói gì, nhắm mắt ngửa đầu uống cạn, nhưng ta có thể nhìn ra, hắn ăn cơm đã rất khó hắn, hiện tại nhiều lần đều sắp nôn mửa.

Nếu không phải buổi sáng mặt không đổi sắc dọn dẹp, có lẽ hắn đã sớm phun ra.

Thấy hắn uống xong, ta dùng khăn xoa miệng cho hắn, đang định an ủi hai câu thì nghe bên ngoài truyền tới tiếng người lớn tiếng kêu: "Đại phu bắc thành tới xem bệnh! Mau qua đó!"
Ta và hắn đều không khỏi run lên.

Ba ngày trước thời điểm đưa bệnh nhân tới thành nam, bọn họ đã nói ba ngày sau kiểm tra, bá tánh thành bắc nếu phát sốt lập tức bị đưa tới thành nam, mà người trong thành nam nếu hết bệnh trạng, chứng thực không cảm nhiễm ôn dịch sẽ được đưa về thành bắc!
Đây là cơ hội được sống!
Hai mắt ta sáng lên, nhưng lúc này, bên tai lại truyền tới tiếng ho khan của Hoàng Thiên Bá, ta vội quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn thản nhiên nhìn ta, mỉm cười: "Đi đi.

"
"Còn ngài?"
"Ta đã như vậy, chẳng lẽ còn không phải do cảm nhiễm sao?"
"Nhưng! Ngài ít nhất cũng phải qua đó xem một cái!" Ta nửa quỳ bên mép giường, nhìn bộ dáng mệt mỏi của hắn liền khuyên, "Có lẽ Mộ Hoa cô nương sẽ đến, nàng nhất định sẽ nghĩ cách giúp ngài!"

"Không.

" Hắn nhàn nhạt lắc đầu, qua hồi lâu mới thở dài một hơi, "Nàng ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy bộ dáng của ta lúc này.

"
Ta không khỏi ngây ra.

Ta không biết Mộ Hoa yêu Hoàng Thiên Bá vì điều gì, hơn nữa yêu tới sâu đậm, yêu tới bá đạo như thế, thậm chí không cho phép những người khác lọt vào ánh mắt của hắn, bởi vì Hoàng Thiên Bá có đôi mắt phong tình vạn chủng, tựa như trời cao hậu ái dành riêng cho hắn, nhưng hiện tại, hắn bệnh tình nặng nề, phong lưu của quá khứ thoáng cái đã không còn, lúc này có thể nói là thời điểm chật vật nhất trong cuộc đời của hắn.

Yêu nhau, con người luôn hi vọng để đối phương nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình, mà bộ dáng chật vật này, khẳng định là không muốn người đó nhìn thấy.

Chỉ là!
"Hoàng gia, người tiếp tục ở đây cũng không được!"
Hắn khẽ cười, nói: "Nếu nàng có thể cứu được bá tánh toàn thành, ta nhất định sẽ không chết; nếu nàng không thể giúp được gì, ta không muốn để nàng ấy nhìn ta phải chết.

"
Nghe hắn nói, sống mũi ta không khỏi chua xót, nước mắt nhịn không được mà tràn mi trào ra, rơi xuống, nhỏ giọt trêи má hắn.

Cảm nhận được ướt át, Hoàng Thiên Bá không khỏi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng duỗi tay vuốt ve gương mặt ta, khóe môi cong lên ý cười: "Nha đầu này! ".

Bình Luận (0)
Comment