Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 212


Nhìn bộ dáng cẩn thận của ta, Bùi Nguyên Hạo đột nhiên cười lạnh một tiếng, duỗi tay cầm chén ngọc phỉ thúy kia, dùng thìa múc hai muỗng, hương vị không tồi, hắn tựa như chưa đã thèm, liền cầm cả chén húp hết.

Chờ hắn uống no đủ, hạ nhân lại dâng trà súc miệng và bồn nước lên, hắn rửa mặt, sau đó có một tiểu nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi từ gác mái đi xuống, quỳ trước mặt hắn: "Phòng ngủ bên trêи đã bố trí ổn thỏa, thỉnh Tam điện hạ lên lầu nghỉ ngơi.

"
Ý cười trêи môi càng sâu, Bùi Nguyên Hạo chậm rãi đi lên bậc thang.

Lòng ta dù bất an cũng chỉ có thể theo sau, thời điểm lên lầu, ta quay đầu nhìn Dương Vân Huy, hắn vẫn mang biểu tình đó đứng bên dưới chỉ huy thị vệ canh gác, sau đó tự mình ăn uống.

Qua một lúc, lại có nha hoàn tiến lên hầu hạ, hắn nhàn nhạt phất tay cho tất cả lui xuống.

Chân đạp lên sàn gác gỗ phát ra thanh âm, ta cảm thấy mỗi bước chân như chìm vào hư không.

Ta không biết trạm dịch này rốt cuộc do ai xây nên, mục đích là gì, nhưng nhìn bộ dáng của Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy, họ hình như sớm đã đoán được.


Hạ nhân vừa rồi có nói bọn họ phụng mệnh đại nhân gì đó, chẳng lẽ! Là đại thần trong triều?
Ta còn đang nghi hoặc, nha hoàn đã dẫn chúng ta tới trước phòng ngủ, nhẹ nhàng xoay người hành lễ rồi rời đi, mà thời điểm đi ngang qua, nàng rõ ràng liếc ta một cái, trong ánh mắt toàn là giận dữ.

Ta không kịp nghĩ nhiều, duỗi tay mở cửa phòng ra.

Cửa vừa mở, một trận hương khí ôn nhu liền ập tới, cả gian phòng đều vô cùng ấm áp, bốn phía rũ màn lụa màu hồng nhạt, mềm nhẹ như mây, cửa mở mang vào trận gió, lụa mỏng tung bay, chính mình như chìm trong sương mù.

Phía trước có đặt bàn tròn và ghế, bên trêи bày đủ trà bánh, ở giữa là loạt rèm châu trong suốt như nước, dưới ánh nến chiếu rọi phát ra ánh sáng bảy màu, vô cùng diễm lệ, sau đó là một chiếc giường gỗ có vẻ thoải mái khiến người ta không cách nào cự tuyệt.

Màn che buông xuống, mềm mại đong đưa, quanh chóp mũi đều là hương khí nhè nhẹ, tất cả tựa hồ đều từ nơi đó mà tới.

Ta đưa mắt nhìn, vừa muốn xoay người hầu hạ Bùi Nguyên Hạo cởi áo, ánh mắt lập tức nhìn thấy một bóng hình như ẩn như hiện phía sau màn che.

Đó là!
Một đôi tay trắng như tuyết vươn tới vén màn che.


Ta đối diện với cặp mắt tươi đẹp như mùa xuân tháng ba, đứng trong mây mù mờ mịt kia càng thêm diễm lệ, phảng phất như hoa rơi vào mặt hồ bình tĩnh, bất giác tạo nên gợn sóng.

Vị mỹ nhân này từ bên trong chậm rãi đi ra.

Nàng một thân lụa mỏng tuyết trắng càng tôn lên làn da như ngưng chi, phiêu phiêu như tiên, nhẹ nhàng đi tới, mỗi góc áo đều phiêu động càng khiến lòng người mê hoặc.

Nàng rốt cuộc cũng tới gần, quỳ gối.

"Thân Nhu bái kiến Tam điện hạ.

"
Thân Nhu? Họ Thân?
Họ này rất hiếm gặp, nhưng đối với người trong cung mà nói không hề xa lạ.

Thái phó Thân Cung Hĩ, nguyên lão tam triều, nữ nhi của ông ta, khuê tú được nhóm đại quan quý nhân tranh giành theo đuổi chính là người minh diễm động lòng người trước mặt, Thân Nhu!
Trong đầu đột nhiên trống rỗng, không kịp có bất kỳ phản ứng gì, ta chỉ biết quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo.

Gương mặt vốn tái nhợt kia hiện tại thoáng ửng hồng, hắn mỉm cười để lộ một mạt mị hoặc.

.

Bình Luận (0)
Comment