Ta cũng thở dài một hơi.
Hắn trông giữ chốc lát, thấy hoàng đế vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy liền đứng lên ra ngoài.
Ta đi theo phía sau, vừa tới cạnh bàn thì nghe thanh âm ục ục kỳ quái truyền tới.
"A?"
Ta sửng sốt nhìn hắn, hắn lập tức đỏ mặt ôm bụng.
Ta hiểu ý, cười cười: "Điện hạ, ngài lại đói bụng sao?"
"Không, tại chưa ăn sáng."
"Sao lại gấp như vậy?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, cắn môi, tỏ vẻ ngượng ngùng: "Ta đang ở doanh địa, nghe bọn họ nói Tam ca đã về nên cả đêm chạy tới, đến Thượng Dương Cung lại nghe người ta nói ngươi ở Vĩnh Hòa Cung cùng phụ hoàng, vì thế liền đuổi tới đây, không có thời gian ăn."
Hài tử này!
Nếu hắn thật là đệ đệ ta, chỉ sợ ta sẽ giáo huấn hắn, có điều hắn dù sao cũng là hoàng tử, tuy bình dị gần gũi nhưng quy củ rốt cuộc vẫn phải có.
Ta giận cười nhìn hắn, nhẹ giọng: "Điện hạ, ngài chờ một chút." Nói rồi ta tới chỗ để hành lý lấy ra một bao điểm tâm Vạn Bảo Trai đưa hắn, "Cho ngài."
Hắn ngây ra: "Đây là..."
"Là điểm tâm của Vạn Bảo Trai, kinh thành cũng không mua được.
Nô tỳ xuống Nam không mua gì về, chỉ có chút tâm ý này thôi."
Hắn kinh hỉ tiếp nhận, nhìn bao giấy kia, lại nhìn ta, mặt mày hớn hở, khóe mi tràn đầy vui sướиɠ.
Ta không biết thân là hoàng tử như hắn, một bao điểm tâm sao có thể khiến hắn vui vẻ như vậy, nhưng nhìn hắn lúc này, ta giống như cũng bị cảm nhiễm, mỉm cười.
Ta đi rót trà cho hắn, nhẹ giọng: "Điện hạ, nếu đã đói bụng thì ngài ăn trước đi."
Dứt lời, ta liền đi thu dọn tàn hôi lư hương, còn cả lá trà.
Bùi Nguyên Phong lại không chịu ngồi xuống ăn, ngược lại cầm theo bao điểm tâm nhắm mắt đi theo ta, giống như chú cún nghe lời.
Ta quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
"Không, không có gì, chỉ muốn nhìn tỷ một chút."
Ta mỉm cười, chợt nhớ một chuyện phía trước, vừa bận việc trong tay vừa hỏi: "Đúng rồi điện hạ, lần trước ngài đi đâu vậy? Lúc rời khỏi kinh thành hình như không thấy ngài."
"Còn không phải Binh Bộ điều lệnh kêu ta về Đại Tây Thông điều binh sao?"
Điều binh? Lòng ta thoáng động, làm ra bộ dáng giật mình: "Sao lại điều binh? Sắp đánh giặc sao?"
"Không phải đánh giặc, là vì Mạt Bắc không có chính sự nên mới triệu hồi một nhóm người về trước."
"Vậy sao? Đội ngũ rất lớn ư?"
"Ừ, khoảng năm sáu vạn người."
"Nhiều người như vậy, bọn họ sẽ ở đâu?"
"Tạm thời hạ trại ở phía Bắc, cách kinh thành mười dặm."
Thời điểm trả lời vấn đề cuối cùng, hắn có chút do dự, xem ra hắn cũng cảm thấy nói nhiều không ổn.
Ta không truy hỏi, quay đầu nhìn bao điểm ta hắn cầm trong tay, cười nói: "Điện hạ, ngài không đói bụng nữa sao?"
"Ta...! Ta muốn giữ lại, từ từ ăn."
Dứt lời, hắn liền đỏ mặt gãi gãi cái ót.
Đúng lúc này, Ngọc công công ở bên ngoài dẫn ba bốn tiểu cung nữ và thái giám tiến vào, vừa thấy Bùi Nguyên Phong ở đây, vội vàng quỳ xuống: "Nô tài bái kiến Tề Vương điện hạ."
Bùi Nguyên Phong nhíu mày: "Các ngươi tới đây làm gì?"
Ngọc công công ngẩng đầu, cười nói: "Tam điện hạ để Thanh Anh cô nương về Thượng Dương Cung, nô tài dẫn theo những người khác tới hầu hạ Hoàng Thượng."
Thượng Dương Cung, vừa nghe tới ba chữ này, lòng ta lập tức dâng lên bất an..