Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 237


Bùi Nguyên Hạo lạnh giọng: "Thái Tử triệu Nhạc Thanh Anh tiến cung làm gì?"
"Hồi điện hạ.

" Ngọc công công quỳ gối cười cười, "Thái Tử điện hạ nói, mấy ngày nay chỉ có thời điểm Thanh Anh cô nương trực đêm, Hoàng Thượng lão nhân gia mới có thể nghỉ ngơi tốt một chút.

Hai ngày nay điện hạ không cho Thanh Anh cô nương tiến cung, Hoàng Thượng đã hai ngày không chợp mắt.

"
Cái gì? Có loại chuyện như vậy?
Ta kinh ngạc đứng đó, hoàn toàn không biết làm sao.

Thật kỳ quái, tuy rằng ta đã ở trong cung năm năm nhưng trước đó chưa từng hầu hạ Hoàng Thượng, hiện tại ông ấy sao lại muốn ta đi trực đêm? Hơn nữa ta cũng chẳng làm gì khác, chỉ canh giữ ở cửa, nếu nói ông ấy có thể nghỉ ngơi tốt, đó cũng không phải là công lao của ta.

Lòng ta nghi hoặc, mà Bùi Nguyên Hạo cũng nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm lập lòe chút ánh sáng.

Qua hồi lâu, hắn đột nhiên cười: "Xem ra ngươi đã thành con rối rồi.

"
"! "
Ta không thể nói gì, chỉ có thể yên lặng đứng đó, nói tới cùng ta vẫn là người của hắn, cho dù Thái Tử truyền triệu, nếu hắn không mở miệng, ta cũng không thể tùy tiện đi.

Hắn nhìn ta, lại nhìn Ngọc công công luôn cười cười, cười lạnh một tiếng: "Nếu người ta đã kêu ngươi đi, ngươi còn không đi.


"
"Vâng.

"
Ta nhẹ nhàng hành lễ với hắn, liền xoay người rời đi.

Ngọc công công cũng khom người bái tạ, sau đó nói với ta: "Thanh Anh cô nương, chúng ta đi mau một chút.

"
"Thỉnh công công dẫn đường.

"
Ta theo gã ra ngoài, thời điểm bước ra cửa lớn, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, tay đỡ cánh cửa nhẹ nhàng hổn hển, vừa quay đầu lại đối diện với hắn lạnh lùng ở đó, ngay cả ánh mắt cũng thâm trầm khiến toàn bộ những gì trước đó như ôn nhu trong mộng, không phải sự thật.

Tới Vĩnh Hòa Cung, nơi này vẫn an tĩnh như trước.

Vừa vào cửa liền cảm nhận được huân hương ấm áp, ta từ từ đi qua, xuyên qua rèm châu mà nhìn, Hoàng Thượng vẫn ngủ yên trêи giường, mà ngồi bên cạnh là thân ảnh phong lưu bạch y kia.

Nghe tiếng bước chân, y quay đầu nhìn ta, mỉm cười: "Thanh Anh, ngươi tới rồi.

"

Đối diện với nụ cười tuấn mỹ như tiên nhân kia, ta nhất thời hoảng hốt.

Tối hai ngày trước, cũng ở nơi này, y ôn nhu như vậy nói với ta những lời đó.

Hai ngày hôn mê, ta dường như không có thời gian cẩn thận nghĩ lại, lúc này thấy y, tất cả ký ức đêm đó đột nhiên sống dậy khiến trái tim không khỏi luống cuống.

Hiện tại ta chỉ có thể khom người hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Thái Tử điện hạ.

"
"Ngươi mau đứng lên.

" Hắn vội nâng ta đứng dậy, đang muốn nói gì đó lại phát hiện ta trước sau vẫn cúi đầu, lảng tránh ánh mắt mình.

Bùi Nguyên Tu rơi vào trầm mặc, nhưng tay đỡ cánh tay ta vẫn không buông lỏng.

Y nhẹ giọng: "Thanh Anh.

"
"Có nô tỳ.

"
"Nếu tối hôm đó, những lời ta nói với ngươi khiến ngươi cảm thấy không được tự nhiên, ngươi có thể quên đi.

"
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt y vẫn ôn nhu như vậy, ôn nhu tới không có một tia chiếm hữu: "Tuy rằng ta sẽ không quên, nhưng ta chắc chắn sẽ không cưỡng bách, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ta chỉ cần ngươi nhớ một chuyện.

"
Y mỉm cười, nụ cười như gợn sóng mùa xuân, ánh mắt nhìn ta vô cùng nghiêm túc: "Chỉ cần không muốn, ngươi cứ coi như chưa có gì xảy ra, ngươi hiểu không?".

Bình Luận (0)
Comment