Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 239


Ta cũng cười: "Có lẽ là nằm mơ thấy."
Y nhìn ta, nụ cười mỗi lúc một sâu.

Vào phòng cởi trường bào, y lại nhìn vào bên trong một cái: "Phụ hoàng thế nào? Ngủ rồi sao?"
"Vâng, nghe hơi thở Hoàng Thượng hình như ngủ rất sâu."
"Vậy thì tốt."
Y gật đầu, nhẹ nhàng đi vào trong nhìn hoàng đế một lát, xác định ông ấy thật sự đã ngủ, lúc này mới ra ngoài, cười nói: "Thanh Anh, vẫn là chỉ có mình ngươi mới có thể khiến người ta cảm thấy an tĩnh."
Ta khẽ cười: "Có lẽ vì nô tỳ làm việc ở Tàng Các, nhìn quá nhiều sách nên có chút ngu đần."
"Ha ha, trong cung này người đọc sách không nhiều lắm, nếu ai ai cũng ngu đần như vậy thì phải làm sao đây?"
"Dạ?"
Ta không biết lời này của y rốt cuộc có ý gì, lại thấy y cười hỏi: "Ta nên chọn cái nào mới tốt đây?"
"..." Ta đỏ mặt, cúi đầu.

Nhìn bộ dáng của ta, y cũng cảm thấy ngượng ngùng: "Là ta đường đột."
"...!Điện hạ, đừng nói như vậy."
Không biết sao lại thế này, ta rõ ràng chỉ là một tiểu cung nữ bình thường nhất trong cung, nhưng hiện tại nói chuyện với vài vị hoàng tử, mặc dù không phải thật cẩn thận nhưng cũng không quá lựa lời, nếu để truyền ra ngoài, ta bị trị tội là điều chắc chắn.
Nhìn thân thể ta co rúm lại, Bùi Nguyên Tu có chút khó xử, nhẹ giọng: "Vậy...!Ta về trước."
"Cung tiễn điện hạ."
Ta đưa y tới cửa, y lại đột nhiên dừng chân, nói: "Thiếu chút là quên, có một thứ phải đưa cho ngươi."
Đồ đưa cho ta? Ta vừa ngẩng đầu, liền thấy y từ trong lồng ngực lấy ra một tập thơ cổ.
"Người cho ta mộc đào, xin tặng lại quỳnh dao (1)." Y mỉm cười, "Tuy rằng đây không phải quỳnh dao gì, có điều...!Ngươi nói cũng đúng, cứ để ngươi tiếp tục ngu đần đi."
(1) Nguyên văn: Đầu ngã dĩ mộc đào, Báo chi dĩ quỳnh dao; trích bài thơ Mộc Qua 2 của Khổng Tử
Không ngờ ta chỉ thuận miệng một câu, y lại ghi nhớ, thậm chí còn dùng nó để trêu chọc ta.

Ta đỏ mặt nhận lấy, Bùi Nguyên Tu thấy ta không mở miệng, liền nhẹ giọng: "Thật sự không có gì, ta chỉ lo ngươi ngủ quá nhiều, buổi tối không có gì để làm nên mới mang tới, có thời gian ngồi xem cũng tốt."
Ta gật đầu: "Đa tạ điện hạ."

Y cũng gật đầu, cũng không nói gì thêm, liền khoác thêm áo choàng rồi ra ngoài.
Y đi rồi, xung quanh liền trở về an tĩnh, ta cũng không cảm thấy buồn ngủ, liền đơn giản ngồi trước ánh nến, lật xem tập thơ y vừa cho ta.
Đêm dài cứ thế trôi qua.
Phần lớn thơ bên trong ta đã đọc khi nhỏ, hiện tại cũng không có phát hiện mới mẻ gì, nhưng cứ thế mà đọc cũng có thể giết thời gian.

Lật lật, bên trong đột nhiên truyền tới tiếng thở rất trầm, không giống với hơi thở ngủ say, hình như là một tiếng thở dài.
Ta vội bỏ sách qua một bên, nhẹ nhàng bước vào, liền thấy hoàng đế nằm trêи giường mở to hai mắt nhìn màn che đỉnh đầu, nghe tiếng bước chân của ta, ông ấy chậm rãi đưa mắt nhìn.
Trong bóng đêm, ánh mắt kia giống như muốn nhìn thấu gì đó.
Ta bị hoàng đế nhìn tới cảm thấy bất an, nhẹ giọng: "Hoàng Thượng, ngài muốn uống chút nước sao?"
"..." Ông ấy trầm mặc hồi lâu, đột nhiên há miệng thở dốc.

Ta cho rằng ông ấy muốn nói gì, vội vàng đưa tai tới gần, liền nghe thanh âm rất nhẹ khô cạn ở bên, "Nhất triều...!Thiên sương...!Hạ."
Nhất triều thiên sơn hạ?
Vẫn là câu nói đó!
Ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của ông ấy, nuốt nước bọt, mới hỏi: "Hoàng Thượng, ngài...!Có phải muốn nói gì đó với nô tỳ không?".

Bình Luận (0)
Comment