Vào đông trời tối sớm, vừa tới giờ Dậu, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Xe ngựa ra khỏi Thượng Dương Cung, một đường chạy thẳng tới Thái Sư phủ, ven đường có thể nghe tiếng gió lạnh thổi qua, thỉnh thoảng màn xe bị nhấc lên khiến không khí nặng nề bên trong tăng thêm vài phần hàn ý.
Nhưng tất cả vẫn kém hơn hơi thở của nam nhân ngồi đối diện ta lúc này.
Tuy tính tình hắn trước giờ đều không tốt, nhưng đêm nay cho dù không tức giận, ta cũng không rõ vì sao hắn lại có hơi thở như vậy.
Từ khi hồi kinh, ta vẫn luôn cẩn thận không dám chọc tới hắn, vì thế dọc đường vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, ngay cả thở dốc cũng không dám lớn tiếng.
Chờ xe ngựa đi được một đoạn, xung quanh càng thêm an tĩnh, ta nhịn không được mà xuyên qua màn che bay lên nhìn ra nam nhân giục ngựa song hành với xe bên ngoài.
Dương Vân Huy.
Sắc mặt hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Từ lúc biết sẽ tới Thái Sư phủ dự tiệc, hắn vẫn luôn ngăn cản, bởi vì mấy ngày nay luôn qua lại giữa Vĩnh Hòa Cung và Thượng Dương Cung, trêи cơ bản ta không nghe gì nhiều, nhưng cũng vì hắn ta mới biết, tình cảnh hiện tại của Bùi Nguyên Hạo trêи triều đình có thể nói là nguy hiểm.
Thái Sư về triều, thế cục vốn rõ ràng lần nữa bị kéo vào hỗn loạn, thái bảo của Thái Tử cùng đi một đường với họ, Thân Cung Hĩ không có đất dụng võ, mà người khiến Dương Vân Huy lo lắng chính là Thường Khánh.
Đệ nhất dũng sĩ của thiên triều này vốn có uy tín trong quân, hiện tại lần nữa trở về hoàng thành, đa phần người trong quân đều có liên quan tới gã, hơn nữa trong tháng này, phòng hộ Cửu Môn đã giao cho Bùi Nguyên Phong, với họ mà nói chính là dậu đổ bìm leo.
Dạ yến tối nay, hàm nghĩa bên trong tựa hồ càng thêm sâu sắc.
Bùi Nguyên Hạo cự tuyệt Dương Vân Huy muốn điều cấm vệ quân tới, chỉ dẫn theo ta và hắn cùng mấy tùy tùng, thật không biết người này lấy lá gan đâu ra mà lớn như vậy.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đã dừng ngoài Thái sư phủ.
Chúng ta xuống xe.
Trước cửa lớn cao rộng là hai con sư tử bằng đá dữ tợn, treo trêи cửa hiên là lồng đèn đỏ lay động theo gió.
Ta đứng một chỗ, bất giác rùng mình.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, thấp giọng: "Lát nữa, một bước cũng không được rời khỏi ta."
"..." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng."
Lúc này, người gác cổng đã ra nghênh đón, sau khi hành lễ liền dẫn chúng ta vào trong, vừa qua hoa viên liền thấy phía trước sáng bừng, một trận cổ nhạc ồn ào náo động cả bầu trời đêm.
Sân khấu kịch sớm đã bố trí chu toàn, bàn ghế cũng đã an bài đầy đủ, hiện tại còn chưa bắt đầu, chỉ có mấy con khỉ làm xiếc nhào lộn, bên dưới liên tục trầm trồ khen ngợi.
Vừa quay đầu liền thấy đối diện sân khấu kịch là một tòa gác mái hai tầng, bên dưới là thị nữ mang đồ tới lui, bên trêи đã bố trí vị trí xem kịch.
Chúng ta vừa tới, một lão nhân cẩm y liền đứng dậy, đi về hướng này..