Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 265


Lúc này, chúng ta đã tới cửa cung, hắn dứt lời liền gật đầu với ta một cái, xoay người rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, cảm giác khiến người ta hít thở không thông đó lần nữa buông xuống, nhìn xung quanh đều là tường cao, cứ như nhà giam không cách nào trốn thoát.

Qua thật lâu, ta mới chậm rãi về Thượng Dương Cung.

Đi thẳng tới chỗ của Dương Kim Kiều, dù sao cũng là nàng cho ta nghỉ một ngày, nếu đã trở về cũng nên tới nói một tiếng, nhưng vừa vào cửa lại thấy nàng sắc mặt ngưng trọng ngồi một chỗ, ta vội đi qua: "Phu nhân, Thanh Anh đã về.

"
Nàng chỉ nhìn ta một cái: "Lập tức đi gặp Tam điện hạ.

"
"Cái gì?" Ta sửng sốt, "Tại sao?"
"Ngài ấy đã từ Thừa Càn Điện về, muốn ngươi đêm nay qua đó trực đêm.


"
Trực đêm, vừa nghe hai chữ này, sắc mặt ta lập tức thay đổi, vội nói: "Không phải điện hạ đã ban nô tỳ cho phu nhân rồi sao? Hơn nữa, mấy ngày nay cũng không cần nô tỳ đi trực đêm, vì sao đêm nay! "
Không đợi ta nói hết, Dương Kim Kiều đã đứng dậy, cắt ngang: "Đừng hỏi nhiều như vậy, ngoan ngoãn qua đó đi.

"
"! "
Thấy ta vẫn do dự bất động, nàng thở dài: "Tính tình ngài ấy, ngươi cũng biết.

"
Tính tình của hắn! Ta xác thật biết.

Ta quá rõ ràng.

Dương Kim Kiều đã nói như vậy, ta cũng biết tối hôm nay khó mà tránh khỏi, chỉ có thể hành lễ với nàng ấy, xoay người tới tẩm điện của Bùi Nguyên Hạo.

Con đường này mấy ngày nay ta rất ít đi lại, nhưng cảnh trí vẫn rất quen thuộc, mùi lan trong màn đêm, còn có gió lạnh thấu xương thổi tới, tất cả đều như trong mộng, một mình ta chậm rãi đi về phía trước, hi vọng con đường này đi mãi không hết.


Nhưng, chỉ chốc lát sau, ánh nến nhàn nhạt đã chiếu đến, tẩm điện của hắn ở ngay trước mắt.

Cửa lớn mở rộng, ta từ từ đi lên bậc thang, liếc mắt liền có thể nhìn thấy màn lụa bị gió thổi tung, mờ mờ mịt mịt, mà ở phía bên kia, hắn vẫn như ngày thường một bộ trường bào màu đen, ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách.

Vừa nghe tiếng bước chân của ta, hắn liền ngẩng đầu.

Trong phòng không quá sáng, cho nên đôi mắt hắn càng đen, đen như dã thú săn mồi trong đêm, lộ ra hơi thở thị huyết.

"Về rồi?"
Trái tim run lên, ta còn chưa mở miệng, Bùi Nguyên Hạo đã đứng dậy, trêи mặt mang nụ cười âm lãnh đi về phía ta: "Ta đúng là khinh thường ngươi, từ Giang Nam về kinh thành, ngươi vẫn còn khả năng câu dẫn Hoàng Thiên Bá, khiến hắn gánh trêи lưng tội danh phản đồ, hiện tại cư nhiên còn thời gian cùng huynh đệ của ta âm thầm tư thông!"
Âm thầm tư thông? Hắn có ý gì?
Ta bị hắn ép cho từng bước lui về phía sau, mãi tới khi đụng tới cánh cửa, phát ra tiếng vang, lúc này đã không còn đường lùi, ta chỉ có thể nói: "Điện hạ, nô tỳ không có.

"
"Không có?" Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đưa quyển sách trong tay tới trước mặt ta, "Đây là cái gì?"
Vừa thấy cuốn sách trong tay hắn, ta cả kinh lập tức mở to hai mắt.

Trong tay hắn thế mà là một tuyển chú giải Thập Tam Kinh, hơn nữa còn chính là một trong hai quyển ta từng phía Nam mang về đưa cho Bùi Nguyên Tu! Hắn sao có thể!.

Bình Luận (0)
Comment