Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 268


"! "
Ta chú ý tới thời điểm hắn nói lời này, ánh mắt phá lệ sắc bén, lập tức nhớ tới chuyện hôm đó, Dương Vân Huy từng nói, Thượng Dương Cung có nội gián, chỉ sợ bên này thật sự có người đã âm thầm tư thông với Ân Hoàng Hậu, mà hắn! Có phải vẫn còn hoài nghi ta không.

Ta cắn răng: "Trừ ngài, không ai cả.

"
"Vậy sao?" Hắn nhíu mày, biểu cảm mang theo ý cười như có như không, "Ngay cả y, cũng không nói?"
Y? Hắn nói, là Bùi Nguyên Tu?
Nghĩ tới người kia, lòng ta nhịn không được mà khó chịu, nói câu thơ này với Bùi Nguyên Hạo, đồng nghĩa với việc ta phản bội sự tín nhiệm của y, nhưng giữa bọn họ, ta luôn phải đưa ra sự lựa chọn, mà lựa chọn Bùi Nguyên Hạo cũng không phải ta, mà là đương kim thiên tử.

"Không có, nô tỳ thật sự chưa kể với bất kỳ ai.

"
Bùi Nguyên Hạo trầm mặc nhìn ta, ta không thể trốn, lưng dựa vào cửa mặc cho hắn nhìn, qua hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng chậm rãi buông ta ra, vừa lui vừa nói: "Tốt lắm, Nhạc Thanh Anh, chỉ cần ngươi an phận giúp ta, chờ đại sự thành công! " Hắn cúi đầu nhìn ta, "Bổn cung sẽ cho ngươi, được như ý nguyện!"
Dứt lời, hắn cười lạnh, xoay người rời đi.

Có lẽ vì thân thể vừa kề sát đã rời đi, một trận hàn khí lập tức đánh úp, ta giật mình, đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh chui thẳng vào trái tim.


Hắn, thật sự đồng ý với ta!
! ! ! ! ! ! ! ! !.

.

Không biết có phải vì đã nói câu thơ kia với Bùi Nguyên Hạo hay không, hai ngày kế tiếp, trong kinh thành, gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời.

Nhất triều thiên sương hạ, kinh thành chính là như vậy, bị một trận hàn khí bất thình lình bao phủ.

Mà hôm nay đã là ngày đầu tiên của tháng hai, dựa theo quy củ được định tháng trước, bắt đầu từ tháng này, phòng hộ Cửu Môn kinh thành sẽ giao cho Bùi Nguyên Phong, người của Dương Vân Huy toàn bộ đều bị rút khỏi, cứ như vậy, chút quyền chủ động cuối cùng của Bùi Nguyên Hạo cũng mất.

Nghĩ đến, trái tim ta lại trầm xuống.

Tuy rằng ta biết Bùi Nguyên Hạo vì hôm nay mà chuẩn bị rất nhiều, nhưng ta thật sự nghĩ không ra, còn có thể là gì ngay ở lúc này giúp hắn ngăn cơn sóng dữ.

Nhưng vào lúc này, thư đồng của Bùi Nguyên Hạo lại tới tìm ta, nói ta lập tức qua thư phòng của Bùi Nguyên Hạo.

Ta không khỏi cảm thấy khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"

"Buổi sáng có vài vị khách tới Thượng Dương Cung, nghe nói là Thanh Anh cô nương mời tới, điện hạ kêu cô nương lập tức qua đó.

"
Khách ta mời tới?
Lập tức ý thức được, ta vội vàng chạy qua thư phòng của Bùi Nguyên Hạo, một đường gió lạnh thổi tới, ta cũng mặc kệ.

Vất vả lắm mới chạy tới cửa thư phòng, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào, đã nghe một giọng nữ tử quen thuộc truyền tới.

"Lần này chúng ta tới là để trả nợ chuyện lần đó ở Dương Châu, xong việc, chúng ta coi như không ai nợ ai!"
Giọng nói đó ta đương nhiên không hề xa lạ, vội đẩy cửa vào, liền thấy một dáng người quen thuộc trong đám người, mà nữ tử đó vừa nghe động tĩnh lập tức quay đầu nhìn ta.

"Mộ Hoa cô nương! "
Ta đỡ khung cửa nhìn bọn họ, tuy rằng không thể tin được, nhưng người tới thế mà là Mộ Hoa, còn cả Tiền Ngũ, Mạc Thiết Y, nhóm người cùng nàng tới kinh thành đều ở đây.

Bọn họ, thế mà tới Thượng Dương Cung!
Bùi Nguyên Hạo đứng một chỗ, dường như đang nói chuyện với họ, vừa thấy ta tới liền dừng lại: "Ngươi đến rồi.

"
"Điện hạ.

" Ta hành lễ với hắn, nhanh chóng đi vào, nhưng giương mắt nhìn, lại không thấy Hoàng Thiên Bá.

Ta lập tức đi qua, hỏi: "Mộ Hoa cô nương, Hoàng gia đâu?".

Bình Luận (0)
Comment