Một đường đi theo thị nữ kia, góc chân trời đã mơ hồ nhiễm một vầng sáng nhạt.
Phía sau cổng vòm là một nhã gian thanh tao lịch sự, đèn lồng dưới mái hiên đong đưa trong gió phát ra tia sáng nhẹ nhàng, lộ ra hơi thở ấm áp.
Giống như người trong phòng kia.
Thị nữ kia đứng ở ngoài cổng vòm, khom người với ta: "Thỉnh cô nương vào trong, ta sẽ ở bên ngoài canh giữ.
"
"Đa tạ.
"
Ta gật đầu, liền xoay người vào trong.
Cánh cửa mở rộng, Hoàng Thiên Bá ngồi dưới ánh đèn, đưa lưng về phía ta, cúi đầu, dường như suy nghĩ gì đó.
Hắn một thân trường y màu lục, áo rộng tay dài phá lệ nhàn tản, tóc dài đen nhánh buông thả phía sau như thác nước.
Hắn lúc này như mất đi vài phần nhanh nhẹn dũng mãnh, thay vào là thanh tao trích tiên.
Ta lúc này mới phát hiện, y phục của hắn là đồ thượng hạng, mà bố trí nơi này cũng vô cùng tinh xảo.
Xem ra, vì lấy lòng hắn, Bùi Nguyên Sâm đã hạ không ít công sức.
"Hoàng gia.
" Ta nhẹ giọng gọi.
Hoàng Thiên Bá xoay người nhìn ta, mỉm cười: "Ngươi đến rồi.
"
Ta đi qua ngồi đối diện hắn, hắn rót ly rượu ấm đưa cho ta, cười nói: "Xem ngươi bị đông lạnh kìa, mặt cũng đã tái nhợt, uống một chút đi.
"
Chỉ một câu này đã quá ấm áp.
Ta khẽ cười, duỗi tay nhận lấy, mà hắn cúi đầu, ánh mắt liền dừng ở cổ tay ta: "Sao thế này?"
"! " Ta không nói chuyện, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Hương vị nóng rát từ trong miệng xuống thẳng yết hầu, cay nồng như trái tim lúc này, ta lập tức bị sặc tới hai mắt ửng đỏ.
Hoàng Thiên Bá chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, nhìn ta hồi lâu, hỏi: "Ngươi và ngài ấy xảy ra chuyện gì?"
"! " Ta trầm mặc một lúc, cuối cùng mới lên tiếng, "Hoàng gia, ta sợ, chúng ta đều sai rồi! "
"Cái gì?"
Ta cắn môi, dùng sức cắn, mãi đến khi đầu lưỡi nếm được vị máu tươi mới nói nên lời: "Ta không ngờ ngài lại là loại người như vậy, ngay cả huynh đệ của mình cũng hạ độc!"
Hoàng Thiên Bá mở to hai mắt, dường như không ngờ ta sẽ nhắc tới việc này: "Hạ độc?"
"Ừ.
" Ta gật đầu, thấp giọng, "Độc trong người Tề Vương, là ngài ấy hạ!"
Chuyện ta càng không ngờ chính là, hắn có thể dùng máu của mình cứu ta, cứu Hoàng Thiên Bá, lúc ấy tuy rằng vô cùng lạnh lẽo, nhưng thân thể hắn vẫn khiến ta cảm giác ấm áp như vậy, mỗi đêm ở trong lòng hắn đi vào giấc ngủ, cho dù nội tâm giãy giụa, ta cũng không thể chống cự mà yên lặng chốc lát, nhưng tại thời điểm đó, hắn thế mà đã bắt đầu tính kế ta, hạ độc vào đồ ta mang về kinh thành.
Hoàng Thiên Bá trầm mặc, xoa xoa mép chung rượu như đang cân nhắc, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Khó trách Mộ Hoa giải độc cần nhiều thời gian như thế.
"
"Hả?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngài có ý gì?"
Hoàng Thiên Bá khẽ cười, đôi mắt phong tình vạn chúng kia như lộ ra ánh sáng khiến ánh nến dưới nụ cười của hắn càng phá lệ mị hoặc, nhưng lại chứa đựng thâm ý khó nói nên lời.
"Độc này, hạ rất hay.
".