Trái tim ta không khỏi nhói đau, hắn...!Ở cùng Diêu Ánh Tuyết?
Ta cắn răng, nhanh chóng khống chế cảm xúc.
Diêu Ánh Tuyết đã hoài thai, đó là cốt nhục của hắn, giờ phút này bọn họ tình chàng ý thϊế͙p͙ là chuyện đương nhiên, hắn hẳn nên ở cùng nàng.
Có lẽ thấy sắc mặt ta tái nhợt, người hầu kia hỏi thăm: "Thanh cô nương, ngươi sao vậy?"
"Không có gì..." Ta nhàn nhạt trả lời.
"Có phải cô nương có chuyện quan trọng tìm Tam điện hạ không? Chi bằng tới Lạc Mai Trai bẩm báo đi."
"Không cần.
Vị đại ca này, nếu Tam điện hạ về tẩm điện, nhờ ngươi báo với ta một tiếng."
Người hầu kia gật đầu, đang định đồng ý, ánh mắt đột nhiên dừng phía sau ta, gọi: "Tam điện hạ?"
Ta vội vàng xoay người, liền thấy Bùi Nguyên Hạo cùng Diêu Ánh Tuyết từ hành lang đi tới, nhìn bộ dáng xem ra hai người vừa rời giường, vẻ mặt đầy gió xuân, nhưng hắn vừa thấy ta, sắc mặt liền trầm xuống.
"Nô tỳ bái kiến điện hạ, bái kiến phu nhân."
"Sao thế? Từ Vân Vương phủ về rồi?" Hắn lạnh lùng nói, "Thiếu chút nữa bổn cung cho rằng ngươi tới Thượng Dương Cung ta làm khách, Vân Vương phủ và Thừa Càn Điện kia mới là nơi ngươi nên đi."
Ta cắn môi: "Nô tỳ không dám."
"Đi theo bổn cung, có việc phân phó ngươi."
"Vâng." Ta gật đầu.
Hắn xoay người nhìn Diêu Ánh Tuyết, dịu dàng nói: "Không phải nàng bảo muốn làm chút đồ bổ cho bổn cung sao? Làm xong cứ trực tiếp mang tới tẩm điện, cùng bổn cung dùng đi."
Diêu Ánh Tuyết vẫn luôn thất thần nhìn ta, lúc này mới hoàn hồn, cười nói: "Vâng, thϊế͙p͙ đi ngay." Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Ta nhìn bóng lưng Diêu Ánh Tuyết chậm rãi đi xa, sau đó mới theo Bùi Nguyên Hạo vào tẩm điện của hắn.
Tuy rằng hắn một đêm không về, nhưng nơi này vẫn vô cùng ấm áp, vừa bước vào liền cho người ta cảm giác của mùa xuân.
Hắn vào nội thất, cởi y phục, ta đi qua nhận lấy, treo trêи giá.
Vừa quay đầu, ta lại thấy hắn như ngây người mà nhìn, đột nhiên cười hỏi: "Sao hả? Nghĩ thông suốt rồi?"
"..."
Thật sự đã nghĩ thông suốt!
Mấy ngày nay trải qua quá nhiều biến cố, vui buồn lẫn lộn, ta dường như đã sắp quên mất chính mình, nhưng lời Dương Kim Kiều và Hoàng Thiên Bá nói không ngừng nhắc nhở ta, ta nên kiên trì với con đường mình lựa chọn, đừng hãm vào, cũng đừng hãm quá sâu.
Con đường của ta và hắn chung quy vẫn khác biệt, cho dù bình phán đúng sai, cũng không giống.
"Nô tỳ đã suy nghĩ thông suốt, điện hạ làm như vậy, là đúng."
Bùi Nguyên Hạo để lộ thái độ không rõ là vui hay gì, hắn đang muốn đi về phía ta, lại nghe ta nói tiếp: "Điện hạ, Hoàng gia kêu nô tỳ nói với điện hạ mấy câu."
Hắn dừng bước, nét mặt cương cứng.
Sau lúc lâu, hắn cuối cùng cũng bình ổn cảm xúc, trầm giọng: "Nói đi."
Ta đem chuyện Bùi Nguyên Sâm tiếp quản binh mã kể lại, có điều hình như Bùi Nguyên Hạo không hề kinh ngạc, hắn im lặng nghe ta, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: "Hoàng Thiên Bá còn nói gì không?"
"Hoàng gia còn nói...!Hoàng gia còn kêu Thanh Anh truyền lời, ngài ấy phát hiện có khả năng có nội gián ở Thượng Dương Cung, nếu điện hạ điều tra ra, hẳn phải nhanh chóng trừ bỏ."
Vừa nghe lời này, Bùi Nguyên Hạo liền trầm mặc nghiền ngẫm.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt ta, cúi đầu nhìn, khóe miệng cong lên ý cười: "Nội gián trong Thượng Dương Cung, ngươi có biết là ai không?"
"...!Nô tỳ không biết."
"Ngươi không phải rất thông minh sao? Sao không đoán được?"
"Nô tỳ không đoán được."
Bùi Nguyên Hạo nheo mắt, thấy ta cúi đầu lảng tránh ánh mắt của mình, hắn nắm lấy cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu: "Là không đoán được, hay không dám nói?"
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng của Dương Vân Huy: "Tam ca!"
Bùi Nguyên Hạo nhíu mày, hình như đã không còn kiên nhẫn, nhưng vẫn buông ta ra.
"Vào đi."
Dương Vân Huy lập tức đẩy cửa vào, hắn không hề kinh ngạc khi nhìn thấy ta ở đây, chỉ gật đầu một cái liền tới trước mặt Bùi Nguyên Hạo: "Đã tra ra, nhóm người kia hiện tại đã ..."
"Lọt vào tay Vân Vương đúng không?"
Dương Vân Huy sửng sốt: "Tam ca, sao huynh..."
Bùi Nguyên Hạo khẽ cười, liếc nhìn ta: "Quả nhiên lấy tin tức từ Vân Vương phủ sẽ nhanh hơn một chút."
"Hả?" Dương Vân Huy nhướng mày, nhìn ta, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, "Nhưng Vân Vương chưa từng dẫn binh, nhóm người này rơi vào tay hắn không có quá nhiều tác dụng, trừ phi..."
Hai người bọn họ nhìn nhau, không nói gì, nhưng ta hiểu
Trừ phi, lãnh binh chính là Thường Khánh.
Nói cách khác, Bùi Thiên Sâm thích hợp đứng ra hơn Thường Khánh, nếu không nhóm người này không phải rời rạc thì là tán loạn.
Nếu theo cách nói này, bảo vệ Cửu Môn kinh thành sẽ do hai người đảm nhận, như vậy nếu muốn tìm ngọc tỷ, chỉ sợ người của Ân Hoàng Hậu không đủ.
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi ngồi xuống: "Hiện tại là thời điểm tìm ngọc tỷ."
Dương Vân Huy nhíu mày: "Nhưng chỉ với một câu thơ đó thì làm sao biết ngọc tỷ rốt cuộc được cất ở nơi nào?"
Bùi Nguyên Hạo không nói gì, chỉ nhìn ta, ra lệnh: "Thanh Anh, ngươi nói đi!"
"Nô tỳ..."
"Đừng để bổn cung lại nghe ngươi nói "nô tỳ không biết", nếu ngươi thật sự không biết gì cả, vậy bổn cung phải suy xét giữ ngươi lại để tiện dạy dỗ."
"..." Ta nhìn hắn, lại nhìn Dương Vân Huy ở cạnh cười như không cười, có chút do dự, cuối cùng chỉ có thể nói, "Nô tỳ chỉ biết người xưa dùng câu thơ này miêu tả hoa quế, mà nghe nói Ân Hoàng Hậu không thích loài hoa này, không biết hai chuyện có liên quan gì không."
Bùi Nguyên Hạo cười lạnh: "Bà ta nào ghét hoa quế, bà ta là ghét một người có liên quan tới hoa quế."
"Ai?"
"Tiên Hoàng Hậu?"
Vừa nói đến ba chữ này, không khí trong phòng liền trở nên ngưng trọng, ngay cả Dương Vân Huy cũng thay đổi sắc mặt.
Ta vào cung đã năm năm, nhưng ba chữ Tiên Hoàng Hậu dường như chưa từng nghe ai nhắc tới, vị này đã từng là nữ nhân đứng đầu lục cung, mẫu nghi thiên hạ, sau nhiều năm qua đời đã trở thành cấm kỵ của hoàng thành.
Mà ta chỉ có thể nghe mấy lão ma ma trong lúc say rượu nhắc tới Tiên Hoàng Hậu, nghe nói bà ấy rất được Hoàng Thượng sủng ái, có thể nói là chuyên sủng, các phi tử khác trong cung, ngoại trừ Hoàng Quý Phi - mẫu thân của Bùi Nguyên Hạo, được Hoàng Thượng sủng ái chỉ có vài người.
Cho dù ta không phải người nhiều chuyện nhưng cũng nghe nói nếu không phải Tiên Hoàng Hậu bạc mệnh mất sớm, Hoàng Quý Phi hết lòng tin phật, vị trí hoàng hậu này dù có thế nào cũng không tới phiên nữ nhân họ Ân kia
Dương Vân Huy nói: "Đệ nghe nói Tiên Hoàng Hậu rất thích hoa quế, ngay cả cung điện trước đây bà ấy ở cũng tên Quế Cung, bên trong tất cả đều là hoa quế."
"Quế Cung?" Ta lẩm bẩm, nhíu mày, "Trong cung hình như không có cung điện này?"
"Đương nhiên không có." Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt, "Một ngọn lửa đã thiêu rụi nó."
"Cái gì?"
Lần này ta và Dương Vân Huy đều nhịn không được mà kêu lên.
Thiêu rụi? Chỗ ở của Hoàng Hậu cư nhiên bị thiêu rụi, vậy Hoàng Hậu đâu?
Như biết nghi hoặc trong lòng chúng ta, Bùi Nguyên Hạo nhấp ngụm trà, nói: "Tiên Hoàng Hậu chính là mất ngay trong trận lửa đó."
Ta hoảng sợ há mắt hốc mồm, qua một lúc lâu vẫn không thể nói nên lời.
Chỗ ở của Tiên Hoàng Hậu bị thiêu rụi, mà Tiên Hoàng Hậu thế mà chết ngay trong trận lửa đó?
Sao có thể? Không nhắc đến hoàng hậu tôn quý, trước sau còn có bao nhiêu thị tỳ thái giám hầu hạ, căn bản không có khả năng xảy ra chuyện như vậy! Đường đường là Hoàng Hậu thiên triều thế mà chết trong lửa lớn!
Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân không ai nhắc đến cái tên và sự tích về bà sao?
Lòng ta vẫn còn nghi hoặc, Dương Vân Huy đã nói: "Vậy câu Nhất triều thiên sơn hạ là ám chỉ Quế Cung lúc trước?"
"Nơi đó sớm đã bị san bằng."
"Vậy nó nằm ở đâu?"
Bùi Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt lóe lên ý cười: "Thanh Anh, ngươi có biết là nơi nào không?"
Ta lắc đầu, không dám nói "Nô tỳ không biết", chỉ có thể đáp: "Hôm nay là lần đầu tiên nô tỳ nghe về Tiên Hoàng Hậu, cho nên không thể biết câu thơ kia ám chỉ nơi nào."
Bùi Nguyên Hạo khẽ cười: "Trong cung ngoại trừ Ngự Thiện Phòng cần dùng làm nguyên liệu nấu ăn, những nơi khác không được phép xuất hiện hoa quế, có điều chuyện gì cũng có ngoại trừ."
"Đó là nơi nào?"
"Vĩnh Hòa Cung."
"Vĩnh Hòa Cung?" Ta thật sự sợ hãi, đó không phải nơi Hoàng Thượng đang ở sao? Nơi đó có liên quan gì tới hoa quế?
Đúng rồi?
Ở gian ngoài, chính là bức tường ta đứng dựa vào cả đêm, thời điểm Hoàng Thượng chỉ vào ta, muốn ta trực đêm hầu hạ ông ấy, ta đã lui về sau đụng phải bức tranh trêи tường, bức tranh kia là vẽ hoa quế!
Khó trách ta lại cảm thấy câu thơ Nhất triều thiên sơn hạ lại quen thuộc như vậy!
"Điện hạ, ý ngài là bức tranh ở Vĩnh Hòa Cung?"
"Ngươi cũng chú ý tới?" Ý cười trong mắt hắn càng sâu, "Vậy ngươi có nhớ, ngoại trừ vẽ hoa quế, bức tranh kia còn vẽ gì không?".