Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 304


Hắn cường ngạnh đòi vào trong, Tiền ma ma đau khổ cầu xin ngăn cản hắn, ngay thời điểm cả hai nháo nhào tới túi bụi, một giọng nói khác truyền tới.
"Ai đang ầm ĩ ở đây?"
Nhìn lại, là Thân Nhu cùng thị nữ của nàng chậm rãi đi đến.
Bùi Nguyên Phong thấy nàng, tuy vẫn còn tức giận bất bình, nhưng dù sao cũng là Quý Phi nương nương, hắn chỉ có chắp tay hành lễ: "Thì ra là Thân Quý Phi."
Thân Nhu đi tới trước mặt hắn, tươi cười ôn hòa, dưới ánh mặt trời như đóa hoa nở rộ, cũng đáp lễ với hắn: "Thì ra là Tề Vương." Nói rồi, nàng thoáng qua Tiền ma ma quỳ xuống hành lễ bên cạnh, cười bảo, "Nghe nói hiện tại Tề Vương đã tiếp quản phòng hộ cửu môn của hoàng thành, là người bận rộn, sao lại chạy tới lãnh cung?"
Bùi Nguyên Phong tiếp quản phòng hộ cửu môn hoàng thành?
Ta không khỏi kinh ngạc, Đại thống lĩnh cấm vệ quân không phải Dương Vân Huy sao? Hơn nữa trước đó, Bùi Nguyên Hạo luôn nắm chặt việc phòng hộ cửu môn trong tay, hiện tại vì sao lại giao cho Bùi Nguyên Phong?
Bùi Nguyên Phong chưởng quản cửu môn kinh thành, vậy Dương Vân Huy đâu? Hắn đang làm gì?
Không đợi ta suy nghĩ cẩn thận, Bùi Nguyên Pho đã trả lời: "Ta tới tìm một người."
"Không biết vương gia muốn tìm ai?"
"Là...!Là Nhạc Thanh Anh."
"Nhạc Thanh Anh?" Nghe đến tên của ta, Thân Nhu giật mình, miệng lặp lại ba chữ này, sau đó cười nói, "Cung nữ đó hình như là...!Thị nữ từng hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng đúng không?"
"Không sai, chính là nàng ấy."
"Vương gia biết nàng ấy ở lãnh cung sao?"
"Ta...!Ta cũng không biết, nhưng ta biết nàng ấy chưa rời khỏi hoàng thành, có điều từ danh sách các nơi ta không tìm thấy tên nàng ấy." Bùi Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn nơi này, "Cho nên ta muốn vào xem, xem nàng ấy có ở bên trong hay không!"
Ta dựa vào cửa, nghe những lời này, lòng không nhịn được mà chua xót.
Từ lúc quen biết tới nay, ta chưa từng làm gì vì hắn, sau khi biết được thân phận chỉ tự tay làm cho hắn ít điểm tâm, ta thậm chí còn bị Bùi Nguyên Hạo thiết kế hạ độc hắn, nhưng hài tử lỗ mãng thẳng thắn này lại không hề ghi hận, ngược lại vẫn luôn tìm ta.

Nếu ta thật sự có một đệ đệ như vậy, thật sự tốt quá!
"Nếu vương gia tin bổn cung, bổn cung sẽ nghĩ cách giúp ngài điều tra, nếu Nhạc Thanh Anh kia thật sự ở lãnh cung chịu khổ, bổn cung nhất định sẽ giúp nàng ấy, không để nàng ấy chịu ủy khuất."
Nghe đến đây, ta nhíu mày.
Thân Nhu biết rõ ta đang ở lãnh cung, vì sao phải giấu giếm Bùi Nguyên Phong? Nếu nói nàng vì lừa Bùi Nguyên Phi, nhưng nghe cách nói chuyện, nàng ấy lại giống như đang mượn sức lấy lòng, giống như...!Muốn lôi kéo Bùi Nguyên Phong cùng chiến tuyến.
Quả nhiên, hài tử kia lập tức nói: "Thật sao? Vậy làm phiền Quý Phi."
"Vương gia không cần khách khí."
Ta ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, theo bản năng muốn ra ngoài, nhưng tâm lý lại có chút bất an, nếu hiện tại ta thật sự ra ngoài, Bùi Nguyên Phong sẽ như thế nào?
Như cảm giác được suy nghĩ của ta, Thân Nhu nói với Bùi Nguyên Phong: "Có điều nhắc tới, vương gia cũng quá xúc động, nếu Nhạc Thanh Anh kia thật sự bị nhốt ở lãnh cung, đó cũng là ý của Hoàng Thượng, vương gia xông tới như thế, chỉ sợ sẽ chọc giận long nhan, như vậy không chỉ cung nữ kia bị trách phạt, e rằng vương gia cũng khó giải thích."
Nghe những lời này, cả người ta toát đầy mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, hiện tại Bùi Nguyên Hạo đã khác trước, là người không dễ đối phó, thủ đoạn cũng cao tay hơn, nếu ta thật sự ra ngoài, với tính tình của Bùi Nguyên Phong, hắn nhất định sẽ cứu ta, nhưng như vậy chắc chắn chọc giận long nhan, đến lúc đó không dễ giải quyết.
Trước đó ta đã hại hắn một lần, ta không thể hại hắn lần nữa!
Nghĩ như vậy, ta rời đi, đã đi rất xa nhưng vẫn nghe tiếng Bùi Nguyên Phong cảm tạ Thân Nhu.
Không biết vì cả người lạnh băng phơi nắng nửa ngày hay sức khỏe thật sự quá kém, tới tối ta lại sốt, tuy rằng không tệ như trước nhưng cả người như bị nướng trong lửa, khiến ta vô cùng khó chịu.
Tiền ma ma không hề tới, môi ta đã khô cạn đến rạn nứt, muốn uống nước, nhưng không có sức lực đi lấy.
Thời điểm ta đang mệt mỏi nằm trêи giường, kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ có người đẩy ra.
Trái tim ta nhói đau, hình bóng quen thuộc đó lần nữa đập vào mắt, từ trong màn đêm chậm rãi đi tới, giống như bóng đè.
Bùi Nguyên Hạo, hắn lại tới.

Nhìn ta sắc mặt tái nhợt nằm trêи giường, hắn nhíu mày đi tới, duỗi tay kiểm tra trán ta, cảm nhận được chút độ ấm, cung mày càng nhíu chặt: "Sao vẫn còn bệnh?"
Giọng nói có vẻ không vui.
Ta cười lạnh trong lòng, đúng vậy, ta thiếu chút quên hắn tới làm gì, khó trách hắn không cao hứng, ôm một người bệnh ốm yếu, chỉ sợ làm loại chuyện kia không có tư vị gì.
Vì thế, ta nhẹ nhàng quay đầu đi, rời khỏi lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Bàn tay hắn dừng giữa không trung, qua một lúc lâu chậm rãi đưa tới, ta nghe tiếng xương khớp rung động, ngay sau đó giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai: "Sao hả? Muốn ta đi?"
...
"Ngươi có phải cảm thấy nếu ngươi bệnh chết rồi thì có thể giải thoát?"
Ta quay đầu nhìn hắn, ánh nến trong căn phòng đen tối lập lòe, không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể trông thấy đôi mắt quen thuộc đang nhìn ta chằm chằm, giống hệt mỗi đêm trong quá khứ, ngay sau đó nhào tới tùy ý đoạt lấy ta, ta mơ mơ màng màng khẽ cười, giống như chìm trong giấc mộng, dùng ngữ điệu xa lạ với chính mình nói: "Chưa chắc.

Có lẽ, đối với thi thể của nô tỳ ngài cũng cảm thấy hứng thú."
Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén.
Bùi Nguyên Hạo, cho dù ta sai, nhưng những ngày tra tấn vừa qua đã đủ lắm rồi, người chết thi thôi, nhưng ngài lại khiến ta trở thành một xướng kĩ vô cùng ti tiện, dùng mỗi đêm phát tiết để trừng phạt ta, cho dù ta lừa ngài, ta muốn rời khỏi ngài, ta cũng chưa từng có ý định động chạm tới tôn nghiêm của ngài, nhưng ngài vẫn muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, dẫm thành bùn lầy.
Cho dù là Bùi Nguyên Phong, ta chưa từng làm cho hắn điều gì, thậm chí hắn từng vì ta mà trúng độc thiếu chút bỏ mạng, nhưng đối với ta hắn vẫn còn chút lòng thương hại, mà ngài, một hai phải ép ta tới đường cùng hay sao?
Nếu thật là vậy, nam nhân trước kia từng dùng máu cứu ta, hàng đâm ở Dương Châu ôm lấy ta, đều là giả vờ sao?
Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của ngài, ngài là ác ma, hay là kẽ lãnh khốc vô tình?
Hắn bắt đầu duỗi tay mở đai lưng trêи người.

Tuy nói tâm đã như tro tàn, nhưng giờ khắc này ta vẫn mở to hai mắt, mà hắn đã cười lạnh, vừa cởi y phục vừa nói: "Sao hả? Sợ? Không phải ngươi nói trẫm đối với thi thể của ngươi cũng có hứng thú sao?"
Dứt lời, hắn liền xoay người lên giường.
Cơ thể đã không còn chút sức lực, cho dù muốn giãy giụa cũng hết cách, ta chỉ có thể tro mắt nhìn y phục trêи người bị hắn thô bạo xé thành nhiêu mảnh nhỏ, sau đó thân thể bị hắn dùng sức ôm chặt.
Vì sốt nhẹ, da thịt càng mẫn cảm, vừa tiếp xúc với thân thể nóng bỏng của hắn, ta liền cảm thấy đau đớn, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng hắn lại dùng sức ôm chặt ta vào lòng.
Thân thể vừa động tới đồ vật cứng rắn nóng như lửa kia, ta lập tức cứng đờ.
"Ngươi lại động thử xem!"
Hắn cắn răng, thì thầm bên tai ta.
Ta không ngờ hắn thật sự lên giường, cũng không ngờ hắn lại dừng tay, bị hắn ôm chặt, hai người gần trong gang tấc, ta không chịu nổi ánh mắt hưng hãn đó, nhắm mắt lại.
Thân mình một chút chạm vào một cái lửa nóng cứng rắn đồ vật, ta tức khắc cứng lại rồi.
"Ngươi lại động, thử xem!"
Hắn cắn răng, cơ hồ hồng mắt ở ta bên tai nói.
Ta không nghĩ tới hắn sẽ thật sự đi lên, cũng không nghĩ tới hắn sẽ thật sự dừng tay, bị hắn gắt gao ôm, hai người gần trong gang tấc đối diện, ta đột nhiên có chút thừa nhận không được kia trong ánh mắt hung hãn cùng cuồng dã chiếm hữu ɖu͙ƈ, nhắm lại mắt.
Nhưng trong bóng đêm, ta vẫn có thể cảm nhận đôi mắt đó đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đó khiến người ta không khỏi bất an.
Cẩn thận mở mắt, lại thấy nam nhân bên cạnh đã nhắm mắt ngủ.
Đang cảm thấy khó hiểu, ta nghe hắn thấp giọng: "Còn không ngủ?"
Ta vội nhắm mắt lại.
Một đêm nay, ta luôn cảm thấy có đôi mắt khác thường nhìn ta chằm chằm, cho dù ở trong mộng vẫn không buông ta, dây dưa giống như bóng đè.
Thời điểm thoát khỏi bóng đen vô tận, một tia nắng chiếu vào.
Trời đã sáng.
Ta mơ màng tỉnh dậy, chăn bông chảy xuống, lập tức lộ ra thân thể lõa lồ, ta lập tức nhớ tới đêm qua, hắn lại tới...!Ta vội nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh.

Trêи giường rỗng tuếch.
Hắn đi rồi?
Ta sững sờ, chẳng lẽ ta nằm mơ? Hắn không hề đánh ta, thậm chí không hề cùng ta làm loại chuyện đó.
Nghĩ tới đây, ta mới phát hiện bản thân đã hết sốt.
Duỗi tay sờ trán, sốt thật sự đã lui, người cũng có chút sức lực, ta vội lấy y phục trêи giường, vừa đeo đai lưng xong, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó có người gõ cửa: "Mở cửa!"
Sáng sớm tinh mơ, không phải Tiền ma ma, là ai tới tìm ta?
Ta vội đi mở cửa, lại thấy bên ngoài là mấy cung nữ và ma ma lạ mặt.

Ta hỏi: "Các ngươi có việc gì sao?"
"Lập tức thu dọn đồ đạc, đi theo chúng ta."
"Đi? Đi đâu?"
Ta cả kinh, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, ma ma dẫn đầu đã không kiên nhẫn mà thúc giục: "Hỏi nhiều làm gì? Còn không nhanh lên!"
Ta không khỏi nhớ tới đêm qua, ta nói với Bùi Nguyên Hạo, đối với một bậc đế vương mà nói, tru di cửu tộc đã đủ rồi, chẳng lẽ ta thật sự chọc giận hắn?
Nhưng cho dù muốn trừng phạt, còn nơi nào tra tấn người ta hơn lãnh cung này?
Thiên lao?
Nhắc tới, ta cũng không phải chưa từng vào, có điều lần này chỉ sợ Hoàng Thiên Bá cũng không cứu được ta.
Bị những cung nữ ma ma đó thúc giục, ta lập tức thu dọn, vội vàng theo họ rời khỏi lãnh cung, cứ thế đi theo.
"Tới rồi!"
Rốt cuộc cũng dừng bước, ta ngẩng đầu, trước mặt là một tòa cung điện hoa lệ nổi bật giữa phong cảnh như họa xung quanh..

Bình Luận (0)
Comment