Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 317


Một trận ồn ào khiến mọi người đều cảm thấy không đúng, vội bước nhanh hơn, thời điểm tới cửa Lan Hương Cư, mọi người đều hướng mắt nhìn vào trong.
Chỉ thấy Liễu Ngưng Yên đang đứng cạnh bàn, một tay cầm nắp lư hương, nghe tiếng bước hân, nàng ta lập tức ngẩng đầu, thấy đột nhiên nhiều người xuất hiện như thế, nàng cũng bị dọa sợ, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, nắp lư hương trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng chói tai.
Vừa thấy nàng, Thường Tình nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Hai chân Liễu Ngưng Yên mềm nhũn, theo bản năng quỳ xuống: "Hoàng...!Hoàng Hậu nương nương..."
"Ngươi ở đây làm gì?"
Nàng bị dọa sợ tới sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Ngọc Văn bên cạnh thấy thế tiến lên: "Vừa rồi nô tỳ thấy Liễu nữ quan bỏ thứ gì đó vào lư hương của Tài Nhân, nhất thời không biết nên mới kêu lên."
"Bỏ đồ vào lư hương? Bỏ thứ gì?"
Thường Tình nhíu mày, đang muốn đi qua, cung nữ Khấu Nhi của nàng ngửi ngửi, đột nhiên nói: "Nương nương, hình như là...!Mùi xạ hương."
"Xạ hương?"
"Đó...!Đó là thứ khiến thai phụ sinh non!"
Nghe vậy, trên mặt Thường Tình lập tức lộ vẻ phẫn nộ, cúi đầu nhìn Liễu Ngưng Yên đang run rẩy: "Dám bỏ xạ hương vào lư hương của Hứa Tài Nhân, ngươi có biết là tội gì không!"
"Không, Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ không có." Liễu Ngưng Yên dập đầu, "Nô ty không có ý muốn hại Hứa Tài Nhân, nô tỳ..."
Nàng ta còn chưa dứt lời, Ngọc Văn bỗng dưng lớn tiếng: "A Tài Nhân, nô tỳ nhớ ra rồi, mấy ngày nay không phải người luôn nói bụng mình không khỏe, thường xuyên đau đớn co rút sao? Chẳng lẽ vì ngửi phải mùi xạ hương này?"
"Gì cơ?"
Mọi người nghe vậy, lập tức nhớ lại bộ dáng Hứa Tài Nhân ở bên hồ vừa rồi và những lời nói với ta, tất cả đều tỉnh ngộ, đồng loạt nhìn Liễu Ngưng Yên sắc mặt trắng bệch quỳ dưới đất.
Thường Tình trầm giọng: "Trong phòng có xạ hương, chúng ta ra ngoài trước, Hứa Tài Nhân không thể ngửi thứ này."
Hoàng Hậu đã lên tiếng, mọi người lập tức rời khỏi phòng.


Hứa Tài Nhân nhìn Liễu Ngưng Yên run rẩy đi ra, phẫn nộ chỉ vào nàng, nói: "Liễu nữ quan, ta có gì đắc tội ngươi không, ngươi vì sao lại hại ta, hại hài tử trong bụng ta?"
Liễu Ngưng Yên nghe thế, vội quỳ xuống: "Nô tỳ không có, Tài Nhân, nô tỳ không hề muốn hại hài tử của người!"
"Ngươi còn dám chống chết! Vừa rồi Ngọc Văn tận mắt nhìn thấy ngươi bỏ đồ vào lư hương! Mấy hôm nay khi Hoàng Thượng tới đều do ngươi truyền lời, nếu không phải ngươi, còn ai có thể vào phòng ta làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy!" Hứa Tài Nhân xoay người quỳ xuống, "Hoàng Hậu nương nương, người phải làm chủ cho thần thiếp!"
Trên gương mặt mỹ lệ của Thường Tình lập tức bị sương lạnh bao trùm, lạnh lùng nhìn Liễu Ngưng Yên.
Liễu Ngưng Yên sợ hãi tới hét lớn: "Nô tỳ không có, nô tỳ không có!"
Có lẽ vì quá hoảng sợ, giọng nói nàng ta cũng thay đổi, nghe có chút khàn khàn.
Thường Tình nhíu mày, không nói gì cả, trước đưa tay về phía Hứa Tài Nhân.
Ta thấy vậy, vội tiến lên đỡ Hứa Tài Nhân đứng dậy, dịu dàng nói: "Tài Tử đừng để động thai khí, có kẻ dám hại người như vậy, Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ làm chủ thay người."
Liễu Ngưng Yên thấy ta đứng ra, hai mắt lập tức đỏ ngầu, bò lên trước hai bước bắt lấy góc áo của Hoàng Hậu, nức nở: "Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ bị oan, nô tỳ bị người ta...!Bị người ta..." Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nói không nên lời.
Liễu Ngưng Yên chấn động, liều mạng ho khan hai tiếng muốn nói gì đó, nhưng giọng lại càng khàn khàn.

Nàng ta đột nhiên hiểu ra mọi việc, ngẩng đầu nhìn ta đứng cạnh Hứa Tài Nhân, nổi điên xông tới.
"Cẩn thận, ả muốn làm hại Tài Nhân!"
Ta hoảng sợ, lập tức giang rộng hai tay, Hứa Tài Nhân vội vàng trốn phía sau ta.

Liễu Ngưng Yên như nổi điên cấu xé ta, ta cắn răng chịu đựng, lớn tiếng: "Tài Nhân mau tránh ra, đừng để bản thân bị thương!"
Mọi người trở nên hoảng loạn, có né tránh, có lôi kéo Hứa Tài Nhân che chở nàng.

Thường Tình đứng yên một chỗ, quát lớn: "Các ngươi còn ở đó làm gì, còn không mau giữ ả lại!"
"Vâng!"
Khấu Nhi và nhóm cô cô cung nữ vội xông lên, ba chân bốn cẳng bắt lấy Liễu Ngưng Yên, đè nàng ta xuống đất, nàng ta liều mạng giãy giụa, không ngừng gào rống, Ngọc Văn nhân cơ hội tiến lên nhét cái khăn bịt miệng nàng ta.
Cứ như vậy, Liễu Ngưng Yên bị đè xuống đất, thở hổn hển nhìn chằm chằm chúng ta.
Thời điểm mọi người đang hoảng loạn, phía sau truyền tới giọng của Thân Nhu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Quay đầu liền thấy nàng đang chậm rãi đi tới, vừa thấy Thường Tình lập tức quỳ xuống hành lễ, một cung nữ nói với nàng, Liễu nữ quan bày kế hạ độc hại cái thai trong bụng Hứa Tài Nhân, bị bắt tại trận.
Thân Nhu nghe vậy, ánh mắt liền hướng về phía ta và Hứa Tài Nhân, khóe miệng cong lên ý cười, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Ngưng Yên, chỉ vào nàng ta, nói: "Sớm đã nhìn ra dáng vẻ hồ mị câu dẫn Hoàng Thượng của ngươi, không ngờ dám đánh chủ ý tới nơi này, bổn cung còn ở Trọng Hoa Điện, há để ngươi xằng bậy như vậy!" Dứt lời, nàng xoay người nói với Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu nương nương, chuyện này xảy ra ở Trọng Hoa Điện, xin cho thần thiếp điều tra rõ ràng, nhất định phải cho Hứa Tài Nhân một sự công bằng."
Vừa nghe nàng nói muốn điều tra chuyện này, lòng ta lập tức bất an.
Hoàng Hậu xưa nay hòa thuận, chỉ sợ việc này thật sự sẽ giao cho nàng điều tra.
Ai ngờ Thường Tình lại lạnh giọng: "Giao cho ngươi điều tra? Hoàng Thượng để Hứa Tài Nhân dọn tới Trọng Hoa Điện chính vì muốn ngươi chăm sóc, có kẻ hãm hại Hứa Tài Nhân, ngươi thế mà bây giờ mới biết, sơ ý như vậy, bổn cung sao có thể lần nữa tin ngươi!"
Thường Tình xưa giờ ôn hòa đôn hậu, lần này đột nhiên nghiêm khắc như vậy, Thân Nhu nhất thời không kịp phản ứng, mở to hai mắt nhìn nàng.

Chúng phi tần xung quanh sớm đã sợ hãi đến gương mặt không còn chút huyết sắc, lập tức quỳ xuống: "Hoàng Hậu nương nương bớt giận."
Thân Nhu cũng quỳ xuống: "Thần thiếp biết lỗi."
"Hừ, biết lỗi? Vậy ngươi ở Trọng Hoa Điện tự hối lỗi cho bổn cung!" Dứt lời, Thường Tình nhìn Liễu Ngưng Yên chật vật bị ấn trên mặt đất, "Giải xuống cho bổn cung, niêm phong đồ nàng ta đã chạm qua ở Lan Hương Cư.

Chuyện này, bổn cung tự mình điều tra!"
"Vâng."

Mọi người vội nhận lệnh.
Thường Tình xoay người rời đi, để lại hai ma ma khỏe mạnh kéo Ngưng Yên đi xuống, hai tay nàng ta bị giữ chặt phía sau, nhưng vẫn không quên quay đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn ta chằm chằm như muốn bâm thây ta vạn đoạn.
Ta đứng yên một chỗ, cả người cũng run rẩy.
Đối diện với nàng, ta dùng khẩu hình để nói.
"Chúng ta, thanh toán xong!"
Ta coi ngươi là tỷ muội tốt, vì ngươi bày mưu tính kế, thậm chí thời điểm ngươi ở lãnh cung không cách nào chuyển mình cũng chưa từng ghét bỏ, mà ngươi, thế mà bán đứng ta, làm hại ta, tính kế ta, Nhạc Thanh Anh ta tuy không muốn hại ngươi, nhưng ân oán vẫn rõ ràng.
Hiện tại, chúng ta thanh toán xong.
Nữ quan bị giam giữ, Lan Hương Cư bị niêm phong, Quý Phi đóng cửa ăn năn, ba chuyện này làm hậu cung dậy sống, đặc biệt khi thấy Hoàng Hậu lần đầu nổi cơn thịnh nộ, ai nấy đều cảm thấy bất an, bầu không khí ở hậu cung bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Giống như cảm nhận được bầu không khí như vậy, liên tiếp mấy cơn mưa thu đổ xuống khiến hoàng cung rơi vào cảnh tịch mịch.
Trong mắt mọi người, nhẹ nhàng nhất có lẽ chỉ có Hứa Tài Nhân, và người bên cạnh nàng ta.
Sau chuyện lần này, Hoàng Hậu để Hứa Tài Nhân dọn ra khỏi Trọng Hoa Điện, trở về Phương Thảo Đường trước kia nàng ở, tuy quạnh quẽ hơn Trọng Hoa Điện nhưng lại dễ bề dưỡng thai, Hứa Tài Nhân mở lời với Hoàng Hậu, nói khó có được cung nhân trung thành bảo vệ chủ như ta, cùng ta cũng hợp ý, nên hỏi Hoàng Hậu muốn ta.
So với Thân Nhu sâu cạn khó dò, đi theo Hứa Tài Nhân, ta có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa vào Phương Thảo Đường, ta liền quỳ xuống bái tạ: "Đa tạ Hứa Tài Nhân đề bạt."
"Đề bạt gì chứ!" Hứa Tài Nhân vội đỡ ta dậy, "Ngay đó nếu không phải có ngươi bảo vệ ta, ta rất có thể đã bị tiện nhân kia hạ độc thủ."
Ta mỉm cười, không đáp.
Ngọc Văn ở cạnh mắng: "Nữ nhân kia đúng là ác độc, nghe nói trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, ả từng là phu nhân ở Thượng Dương Cung, sau bị biếm vào lãnh cung, xem ra ả vẫn luôn ghi hận trong lòng, cho nên mới hạ độc nương nương."
Hứa Tài Nhân gật đầu, vuốt ve tay ta: "May mà có ngươi bày kế, bắt được ả, nếu không hài tử trong bụng ta chỉ sợ khó giữ."
"Tài Nhân đừng nói thế." Ta đỡ nàng đến bên giường ngồi xuống, "Tài Nhân nói rồi, bảo vệ hài tử chính là bảo vệ Tài Nhân, nô tỳ đương nhiên cố hết sức."
Hứa Tài Nhân cười cười, đột nhiên hỏi: "Hoàng Hậu nương nương tự mình điều tra chuyện này, cũng không biết tra đến đâu rồi?"
"..."
Nàng suy nghĩ một hồi, nói với ta: "Thanh Anh, ngươi qua Cảnh Nhân Cung vấn an nương nương giúp ta, nếu có thể nghe được thì thuận tiện hỏi thăm xem, ta muốn biết kết cục của nữ nhân ác độc kia là gì."

Đây cũng là điều ta quan tâm.
Hai ngày nay ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tuy rằng Liễu Ngưng Yên đã câm, tuy rằng nàng ta không biết viết chữ, nhưng sự việc một ngày chưa đến hồi kết, ta vẫn không có cách nào yên tâm.
Vì thế, ta gật đầu nhận lời, liền xoay người rời khỏi Phương Thảo Đường, chạy tới Cảnh Nhân Cung.
Tới Cảnh Nhân Cung rồi, đúng lúc thấy Khấu Nhi ra ngoài, vì chuyện của Hứa Tài Nhân, bọn ta cũng tình là quen biết, vì thế từ xa nàng đã cười nói: "Ngươi tới thỉnh an sao? Hoàng Thượng cũng ở đây, chờ một chút rồi vào.

Bọn ta đi chuẩn bị trà bánh cho Hoàng Thượng."
Bùi Nguyên Hạo cũng ở đây?
Lòng ta bỗng trầm xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Vất vả cho các vị tỷ tỷ."
Đang do dự không biết có nên tránh đi hay không, đúng lúc này, bên trong truyền tới giọng nói trầm thấp của Bùi Nguyên Hạo: "Vậy ả ta sao lại đột nhiên bị câm?"
Ta lập tức ngừng thở, cẩn thận nghe.
Chỉ nghe Thường Tình nhẹ giọng: "Bởi vì trong lư hương còn hương liệu khác, thần thiếp lệnh thái y điều tra, trong đó có sơn lang đãng (1), điên cà (2), còn một ít hương liệu khác, có thêm xạ hương, ả ta mới bị mất giọng."
(1) Sơn lang đãng (山莨菪): trồng ở độ cao 2800 - 4200m, có nhiều ở Cam Túc, Tây Tạng, Vân Nam
(2) Điên cà (顛茄): có nguồn gốc từ Tây Âu, sau đó du nhập về Bắc Phi, Tây Á, Bắc Mỹ và những nơi khác, trong đó có Trung Quốc.

Toàn cây đều có độc, riêng rễ và thân cây độc nhất.

Trên bề mặt lá sẽ xuất hiện chất lỏng nhờn, có thể gây dị ứng hoặc loét nặng khi tiếp xúc với da.

Thành phần chính của cây là Hyoscyamine có thể gây nôn mửa, tiêu chảy hoặc các triệu chứng giống ngộ độc atropine
"Những hương liệu đó từ đâu mà có?".

Bình Luận (0)
Comment