Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 339

Hình như không nghe lọt tai lời ta nói, Thái Hậu vẫn nhìn chằm chằm chén nước cơm kia, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi cũng thích uống thứ này?"

Cũng?

Ta giật mình, ngước mắt quan sát thái độ và ánh mắt của Thái Hậu, lập tức ngộ ra.

Thường ngày bà luôn duy trì sự lãnh đạm, đối với bất cứ ai cũng không có độ ấm dư thừa, nhưng chỉ khi nhắc tới một người, bà mới gạt bỏ vẻ ngoài bình tĩnh của mình, để lộ hơi thở chứa đầy oán hận.

Người đó chính là Triệu Liệt Hoàng Hậu.

ta không biết giữa Thái Hậu và Triệu Liệt Hoàng Hậu đã xảy ra chuyện gì mà khiến bà dù ăn chay nhiều năm, niệm Phật nhiều năm như vậy cũng không thể buông bỏ thù hận. Có điều, đây có lẽ chỉ là ân oán không dứt trong hậu cung, mỗi nữ nhân ở đây vốn dĩ đều hồng nhan bạc phận, cố tình lại là kẻ địch của nhau, không ngừng tranh đoạt nam nhân chưa bao giờ thuộc về mình.

Nực cười, cũng thật đáng buồn.

Thái Hậu trầm mặc một hồi mới dần lấy lại tinh thần, bà nhìn ta, ánh mắt lãnh đạm thế mà cũng trở nên dịu dàng. Bà vươn ngón cái lau nước mắt tr3n mặt ta, nói: "Ngươi đừng buồn."

"..."

"Nỗi đau này, nữ nhân trong cung không phải chỉ có một mình ngươi phải chịu."

"..."

"Ít nhất ngươi còn biết hài tử của mình sớm về cực lạc sẽ không cần chịu nỗi khổ của thế gian, nhưng có người con của mình ở đâu cũng không biết, sống hay chết cũng không biết, chỉ có thể giữ mãi trong lòng, đến chết cũng không buông xuống được."

Đầu ngón tay khô gầy của bà nhẹ nhàng vỗ về mặt ta, nước mắt khô, ta mới dần nhìn rõ tr3n gương mặt tái nhợt mà trầm mặc ấy để lộ đau thương không nói nên lời.

Bà ấy ám chỉ ai?

Chẳng lẽ là Triệu Liệt Hoàng Hậu? Tiên hoàng từng hạ chỉ muốn truyền ngôi cho hoàng trưởng tử Bùi Nguyên Thần, vị hoàng trưởng tử này chính là con của Triệu Liệt Hoàng Hậu nhưng xưa nay chưa từng xuất hiện trong cung. Chẳng lẽ Thái Hậu đang nói chuyện này?

Nhưng tại sao bà ấy lại trông khổ sở như vậy, cứ như mỗi một chứ đều là một nhát dao đâm vào tim bà?

Ta nhẹ giọng: "Thái Hậu..."

Nghe ta gọi, Thái Hậu như bừng tỉnh, rút tay về, sắc mặt có chút không tự nhiên.

"Thái Hậu, người sao vậy?"

"Ai gia... Không sao." Bà lắc đầu, lại nhìn ta, "Ngươi nghỉ ngơi đi, ai gia sẽ lại tới thăm ngươi. Ai gia ở Phật đường cũng sẽ ngày đêm tụng Vãng Sinh Chú, cầu xin cho đứa nhỏ này kiếp sau đầu thai vào nhà bình thường, vui vẻ bình an cả đời."

Đầu thai vào nhà bình thường, vui vẻ bình an cả đời.

Lời này đúng là châm chọc!

Nói xong, Thái Hậu liền đứng dậy ra ngoài, ta ngồi dựa vào đầu giường nhìn bóng dáng già nua mảnh khảnh ấy dần biến mất ở cửa.

Một lát sau, Ngô ma ma mới đi vào.

Hai mắt bà hơi đỏ lên, trong tay cầm một hộp hương an thần, nói là Thái Hậu dặn dò ta mỗi ngày đều đốt, buổi tối sẽ yên giấc hơn.

Có hương an thần kia, buổi tối ta quả thật ngủ ngon hơn một chút, một giấc thường ngủ đến bình minh, ngay cả mộng cũng không gặp, có điều sáng dậy đám Thủy Tú luôn thấy khóe môi ta có ít vết máu, chỉ sợ buổi tối lại ho ra máu.

Đám Thủy Tú rất căng thẳng, chỉ lo ta cứ ho ra máu ban đêm như vậy sẽ để lại bệnh gì, nhưng ta lại cảm thấy không sao, ngược lại hàn chứng trong cơ thể đã khá hơn nhiều.

Mùa đông chậm rãi đi qua.

Sức khỏe ta tuy đã khá hơn một chút nhưng thái y vẫn bảo ta ở trong phòng tĩnh dưỡng, bên ngoài vẫn còn lạnh, đám Thủy Tú cũng khuyên bảo ta nằm tr3n giường.

Thật ra ta biết sở dĩ họ không cho ta ra ngoài còn vì một nguyên nhân khác.

Tuy bọn họ vẫn luôn gạt ta, nhưng mỗi lần Thủy Tú ra ngoài rồi về, ta có thể nghe thấy nàng ấy và Tiểu Ngọc lẩm bẩm mắng gì đó. Ta vốn không quan tâm, mãi đến chiều nay, ta đang ngồi bên bàn uống chút nước, chợt thấy một bóng hình quen thuộc từ bên ngoài đi đến.

Ngẩng đầu mới thấy là Ngọc Văn.

Ngọc Văn kiêu ngạo đi tới, hành lễ qua loa với ta: "Gặp qua Nhạc tài nhân."

Ta nhíu mày, không nói chuyện.

Thủy Tú lên tiếng: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Nô tỳ tới để đưa đồ." Ngọc Văn liếc nhìn ta, đặt đồ lên bàn, lớn tiếng, "Đây là lễ vật tiệp dư nhà ta thưởng cho Nhạc tài nhân."

Tiệp dư?

Nghe tới đây, ta lập tức có phản ứng - Hứa Âu Lăng đã được tấn phong lên tiệp dư.

Tính ra nàng ta cũng sắp lâm bồn, đến giờ mới tấn chức xem như khá muộn. Ta chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, liền nghe Ngọc Văn hừ lạnh, xoay người bỏ đi.

Ngọc Văn vừa ra khỏi cửa, Thủy Tú lập tức chạy tới ném đồ tr3n bàn xuống đất: "Lễ vật gì chứ!"

Ngô ma ma mắng: "Ngươi làm gì đó hả? Tài nhân còn ở đây, không đến phiên ngươi nổi giận!"

Thủy Tú uất ức tới hai mắt đỏ lên, quay đầu nhìn ta: "Tài nhân!"

Ta thật sự không tức giận, nhàn nhạt vung tay: "Ta mệt rồi."

Ngô ma ma nghe vậy thì khuyên: "Nếu tài nhân mệt rồi thì nghỉ ngơi sớm đi." Hầu hạ ta lên giường, đốt chút hương an thần xong, Ngô ma ma liền kéo đám Thủy Tú ra ngoài, Thủy Tú tỏ vẻ không phục nhưng cuối cùng vẫn bị Ngô ma ma hùng hổ kéo đi.

Nến trong phòng đều đã tắt, chỉ còn một ánh nến nhỏ ở mép giường.

Ánh nến kia mỏng manh như vậy cứ như có thể tắt bất cứ lúc nào, hai mắt ta trống rỗng nhìn ánh nến kia, muốn xem khi nào nó tắt, nhưng chỉ một lát mí mắt lại nặng nề, mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh lại thì nghe chuyện cười từ Cảnh Nhân Cung truyền đến.

Nghe nói trong phòng Ngọc Văn không biết vì sao lại xuất hiện mấy con chuột, nàng ta sợ tới mức xiêm y còn chưa mặc đàng hoàng đã đầu bù tóc rối chạy ra ngoài, còn đụng ngã ma ma hầu hạ Hoàng Hậu, ồn ào tới gà bay chó sủa, bị Hứa tiệp dư phạt quỳ gối trong viện, đến giờ vẫn chưa đứng dậy.

Chuyện này do tiểu thái giám làm việc vặt kể. Khi vào hầu hạ ta xuống giường, Thủy Tú và Tiểu Ngọc kể lại với ta từ đầu đến cuối, vui như trẩy hội.

Ta nhìn bọn họ, chỉ biết lắng đầu.

Đúng là đơn thuần.

Khi ở tuổi này, ta đã không còn sự đơn thuần đó, vì thế ta ngầm chấp thuận cho họ vui vẻ nói cười, tuy đôi lúc Ngô ma ma sẽ nói ta không nên mặc họ vô pháp vô thiên.

Chờ ta xuống giường, thu dọn giường đệm, Ngô ma ma lui xuống phân phó dược thiện. Thủy Tú vốn còn cười hì hì, nhưng vừa thấy khóe miệng ta lại không khỏi lo lắng, vội cầm khăn lau cho ta: "Tài nhân, sao người còn ho ra máu chứ? Thuốc của đám thái y kia có phải không có tác dụng không? Tiểu Ngọc cũng thật là, người ho thành như vậy nàng ấy lại không hề hay biết, ngủ say quá mà!"

Ta cúi đầu nhìn, tr3n khăn lông màu trắng đã dính một vệt đỏ.

Nàng cẩn thận lau cho ta, đột nhiên nhớ tới một việc, cúi đầu nói: "Tài nhân, nô tỳ kể người nghe chuyện này."

"Hả?"

"Sáng nay, vào khoảng giờ Dần, hình như nô tỳ nhìn thấy Hoàng Thượng."

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, hơi nhíu mày.

Giờ Dần là thời điểm buổi sáng mỗi ngày các cung mở cửa cung, sẽ có người tới thu bồn cầu, chỉ có thái giám làm việc vặt mới thức, khi đó đa phần mọi người còn đang ngủ, sao nàng ấy lại nhìn thấy Bùi Nguyên Hạo?

Hơn nữa đêm qua Bùi Nguyên Hạo không nên ở Cảnh Nhân Cung sao?

"Có điều trời còn chưa sáng, nô tỳ cũng không thấy rõ, chỉ có một mình Hoàng Thượng lóe qua một cái đã không thấy tăm hơi."

"..."

Ta không nói gì, chỉ theo bản năng duỗi tay sờ khóe môi.

"Tài nhân, người nói xem, Hoàng Thượng..."

Ta lắc đầu, ngắt lời nàng ấy: "Sao ngươi lại dậy vào giờ Dần?"

"Dạ?" Nàng sửng sốt, ấp úng trả lời, "Nô tỳ... Nô tỳ... Nô tỳ dậy để đi nhà xí."

Ta lại nhìn nàng ấy, nàng ấy chột dạ cúi đầu.

Ta nhìn màu đỏ chói mắt tr3n cái khăn kia, đột nhiên cảm thấy rất mệt: "Thôi, không có gì nữa thì lui xuống đi."

"Vâng." Nàng gật đầu, vừa muốn xoay người nhưng lại không cam lòng, quay đầu nói, "Tài nhân, Hoàng Thượng..."

"Ngươi nhìn lầm rồi."

Nàng thấy ta không tỏ thái độ gì, cũng không tiện nhiều lời, chỉ đành lui xuống.

Ta cứ ngồi ở đầu giường lặng im nhìn lư hương ở góc phòng, an thần hương bên trong đã hết, chỉ còn sót lại chút khói lượn lờ, vừa bay lên liền bị gió nhẹ thổi tan.

Đối với người của Phương Thảo Đường mà nói ban ngày trôi qua rất nhanh, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, cứ thế lại hết một ngày.

Khi màn đêm buông xuống, Ngô ma ma vẫn theo thường lệ bưng nước cơm và ít dược thiện do bếp nhỏ làm tới, mỗi loại ta đều uống một chút. Ăn xong, ta nói với bà: "Đêm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm, các ngươi lui xuống hết đi."

"Dạ?" Ngô ma ma sững sờ, lập tức đáp, "Vâng, để nô tỳ đi thu dọn."

Ta phất tay: "Không cần, các ngươi lui xuống hết đi."

Ngô ma ma nhìn ta, lại nhìn bọn Thủy Tú, cuối cùng vẫn không nói gì, thu dọn một chút liền lui xuống, đóng cửa lại.

Nến trong phòng tắt, vẫn chỉ để lại một ánh nến ở đầu giường, mỗi đêm ta đều quen nhìn ánh nến kia, sau đó chậm rãi đi vào giấc ngủ. Tối nay cũng thế, nhìn ánh nến lay động cứ như một người đang giãy giụa.

Không biết qua bao lâu, màn đêm đã bao trùm tất cả, bốn phía im lặng, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có. Trong màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại hơi thở của chính mình cũng nhịp tim đập.

Ta nằm tr3n giường, hai mắt trống rỗng nhìn màn che tr3n đỉnh đầu.

Đúng lúc này, ta nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ, thậm chí còn nhẹ hơn tiếng thở của ta truyền đến, mãi đến cửa, sau đó, cửa bị đẩy ra.
Bình Luận (0)
Comment