Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 341

Thủy Tú vẫn chu miệng không phục.

Ta mỉm cười: "Có điều, các ngươi cũng nên nghĩ cho chính mình rồi."

"Nghĩ gì?"

"Ta và Hoàng Thượng ồn ào tới mức này, các ngươi hẳn biết ta không có khả năng được sủng ái lần nữa, người đi theo ta cũng không có tiền đồ." Ta cười nói, "Nếu các ngươi có tính toán khác, ta có thể giúp các ngươi mở lời với thái hậu, thái hậu lên tiếng..."

Còn chưa hết câu, Thủy Tú đã vội nói: "Tài nhân, sao người có thể nói như vậy?"

"..."

"Chúng nô tỳ đi theo người, không cầu vinh hoa phú quý, cứ thế này không phải rất tốt sao?"

Thấy nàng ủy khuất, ta bật cười: "Nhưng dù sao thì..."

"Chúng nô tỳ thật sự không cần gì cả." Tiểu Ngọc ở cạnh nói, "Mấy hôm trước Ngô ma ma cũng nói với chúng nô tỳ như vậy, bà ấy nói nếu chúng nô tỳ muốn đi nơi khác, bà ấy sẽ thay mặt tới cầu xin tài nhân, chỉ cần một mình bà ấy hầu hạ tài nhân là đủ. Nhưng nô tỳ và Thủy Tú đều nói không được, chúng nô tỳ muốn đi theo tài nhân."

Ta chấn động đến không biết nói gì, chỉ nhìn bọn họ.

Thủy Tú gật đầu: "Tài nhân, bọn nô tỳ cam nguyện đi theo người, không phải vì lý do gì khác, người là người tốt, đi theo người chắc chắn sẽ đủ ăn đủ mặc."

Là người tốt, đủ ăn đủ mặc?

Ta đột nhiên chua xót đến muốn khóc. Thủy Tú chưa chắc đã đọc hiểu luân lý cư0ng thường trong sách, nhưng lời nàng nói hình như lại là đạo lý làm người cơ bản nhất, nhưng trong cung người có thể nhận ra lại quá ít.

Ta nhẹ nhàng vỗ tay nàng, lại nhìn Tiểu Ngọc, mỉm cười.

...

Sau giờ Ngọ mỗi ngày ta đều phải ngủ một lát, hôm nay tự dưng không có cảm giác buồn ngủ, bọn Thủy Tú cũng không. Bên ngoài có người bận rộn chạy tới chạy lui, hẳn là cung nữ thái giám các cung tới Cảnh Nhân Cung thăm dò tin tức, chúng ta có thể mơ hồ nghe họ nghị luận sôi nổi.

Thủy Tú giận nói: "Không phải chỉ là sinh con thôi sao! Ồn ào như vậy, rốt cuộc là có sinh chưa!"

Ta dở khóc dở cười, tuy nàng nghe lời ta không độc mồm độc miệng nữa nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu tha ai, ngay cả Ngô ma ma cũng chỉ biết thở dài, đỡ ta nằm xuống giường. Thủy Tú và Tiểu Ngọc nhàn rỗi không có gì làm nên chạy ra ngoài xem.

Trong phòng chỉ còn lại ta và Ngô ma ma, ta dựa vào đầu giường, nhẹ giọng: "Ma ma, đa tạ ngươi."

Bà sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ý, hỏi lại: "Tài nhân không trách nô tỳ tự chủ trương sao?"

Ta lắc đầu.

Bà khẽ cười, nghĩ nghĩ, vẫn giải thích: "Thật ra nô tỳ không phải muốn thay tài nhân làm chủ gì cả, có điều thời gian này người đi theo tài nhân ít hơn sẽ tốt một chút, huống hồ..." Nói tới đây, bà nhìn ra bên ngoài, "Hai nha đầu kia cả ngày không phải chơi thì chính là gây chuyện, sớm muộn gì cũng gây họa cho người."

Ta nở nụ cười.

Trong ba người này chỉ có Thủy Tú quen ta từ lâu, nhưng khó được cả bốn chúng ta đều hợp duyên, cảm giác khi ở bên nhau không giống chủ tớ, ngược lại càng giống người nhà, có cô cô từ ái trí tuệ, lại có hai muội muội bướng bỉnh không an phận, tới hôm nay ta đã không còn cầu mong gì cả.

Ngô ma ma ngồi một bên thêu thùa, ta dựa vào đầu giường đọc sách một lát, nhưng bản thân có tâm sự, mắt đương nhiên cũng loạn. Ta thỉnh thoảng ngước mắt nhìn bên ngoài, quả nhiên chỉ chốc lát sau liền thấy Thủy Tú cùng Tiểu Ngọc thở hổn hển chạy vào, vừa thở d0c vừa nói: "Tài nhân..."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói Hứa tiệp dư khó sinh!"

"Cái gì?" Ta kinh ngạc, lập tức ngồi dậy.

Ngô ma ma vội đỡ ta: "Tài nhân cẩn thận một chút."

Ta mặc kệ, chỉ hỏi: "Sao lại khó sinh?"

"Bọn nô tỳ không biết." Thủy Tú đáp, "Bên ngoài có nhóm tiểu thái giám đi qua kể như vậy, nghe nói tất cả thái y của Thái Y Viện đều đến Cảnh Nhân Cung, Hoàng Hậu nương nương cũng qua đó, bây giờ vẫn chưa biết thế nào."

"Vậy... Hoàng Thượng thì sao?"

"Hoàng Thượng đang ở Thái Cực Điện chờ tin."

Ta từ từ dựa về giường, toàn thân đột nhiên mất sức, cảm giác chua xót quen thuộc lần nữa dâng lên.

Ta biết nữ nhân khi sinh như bước một chân vào quỷ môn quan, nỗi đau này người thường không cách nào hiểu được, nhưng mỗi người làm mẫu thân đều phải kiên trì, dù đau, dù khó ra sao.

Có điều, có lẽ ta đã không còn cơ hội như vậy.

Con của ta...

Ta theo bản năng duỗi tay xoa bụng mình, hai mắt đỏ lên.

Ngô ma ma thấy ta như thế, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: "Tài nhân đừng nghĩ nhiều."

Ta ngẩng đầu nhìn bà, gật đầu, lại nói với đám Thủy Tú: "Ra ngoài hỏi thăm tiếp đi."

Hai người họ gật đầu, lập tức xoay người chạy đi.

Khoảng thời gian kế tiếp, cứ một khắc bọn họ lại chạy về báo ta nghe một vài tức nghe được, nhưng Cảnh Nhân Cung vẫn luôn đóng chặt, một thái y cũng không bước ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể nghe đám thái giám cung nữ tới tới lui lui tìm hiểu tin tức thuật lại. Ta lẳng lặng nghe, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Lòng bỗng có cảm giác bất an.

Tình hình như vậy kéo dài tới buổi tối, xung quanh đã treo đèn lồng. Lần này bọn Thủy Tú đi rất lâu, đã hơn nửa canh giờ vẫn không chưa quay về. Ta duỗi cổ nhìn ra ngoài, không có tâm trạng ăn uống.

Ngô ma ma khuyên nhủ: "Tài nhân ăn một chút đi, đừng để bản thân bị đói."

"Ta ăn không vô."

"Tài nhân!" Ngô ma ma cao giọng.

Ta ngẩng đầu nhìn bà, thấy trong mắt bà tràn ngập quan tâm cùng trách cứ, lòng cũng thấy có lỗi, nên nói: "Được rồi, ta uống chút canh trước."

Lúc này bà mới chịu tha cho ta, vội múc một chén canh đưa tới. Ta vừa đưa đến bên miệng thì nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, ngẩng đầu, quả nhiên thấy Thủy Tú và Tiểu Ngọc chạy về, nhưng dưới bóng đêm sắc mặt họ đều trắng bệch như đang sợ hãi.

"Sao rồi?" Ta vội hỏi.

Thủy Tú nhìn ta: "Tài nhân..."

"Mau nói đi."

"Hứa tiệp dư hình như... Mất rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Tay ta run lên, chen canh trong tay lập tức rơi xuống đất, nước canh nóng hổi bắn vào chân, nhưng ta hoàn toàn không cảm nhận được, khiếp sợ đến mức đứng bật dậy, "Nàng ấy... Mất rồi?"

"Hình như vậy." Thủy Tú hoang mang gật đầu, "Đám thái y đó không ai bước ra, Cảnh Nhân Cung đã hạ toàn bộ đèn lồng đỏ xuống, hiện giờ Hoàng Thượng cũng qua đó, nghe nói sắc mặt không tốt lắm."

"..." Đầu óc ta trống rỗng, ngã ngồi xuống ghế.

Nàng ấy chết rồi?

Hứa tiệp dư chết rồi?

Vậy...

Ta vội hỏi: "Hài tử thì sao? Hài tử chào đời chưa?"

"Nghe Tiểu Phúc Tử nói bên trong có truyền ra tiếng hài tử khóc, còn sống hay không thì không biết, Hoàng Hậu nương nương cũng không cho bất kỳ ai đi vào hỏi thăm."

Ta ngồi yên một chỗ, tâm trạng rối loạn, trong đầu chỉ có một câu - Nàng ấy chết rồi!

Hứa Ấu Lăng, nữ tử nhu nhược kia ngay cả bản thân cũng không tự bảo vệ được; nữ nhân nói rằng thà sinh nữ nhi cũng không muốn trì hoãn tiền đồ của hài tử; nữ nhân từng nói coi ta là tỷ muội tốt, cuối cùng lại phản bội ta...

Nàng ấy thật sự đã chết rồi?

Lúc này, Ngô ma ma nhẹ nhàng đi tới, gọi: "Tài nhân."

"..." Ta ngẩng đầu nhìn bà.

"Đừng nghĩ nhiều..."

"..."

"Nàng ấy sống hay chết đều không liên quan tới người, người khổ sở vì kẻ khác, cuối cùng chịu thiệt vẫn là chính bản thân mình."

Khổ sở vì kẻ khác, cuối cùng chịu thiệt vẫn là chính bản thân mình? Đúng thế, nhưng đó dù sao cũng là một mạng người, ta không phải khúc gỗ, cũng không luyện được ý chí sắt đá, sao có thể không buồn?

Có điều, bọn họ đều lo lắng khuyên nhủ ta như vậy, ta cũng không thể nói gì, chỉ gật đầu.

Ngô ma ma bảo Thủy Tú và Tiểu Ngọc thu dọn dưới đất, lần nữa múc chén canh đưa cho ta, ta không ăn uống gì, chỉ miễn cưỡng uống nửa chén canh, sau đó đuổi họ đi, lên giường nằm.

Tối nay đến phiên Thủy Tú gác đêm, nếu là thường ngày nàng ấy nhất định sẽ ríu rít không ngừng, nhưng tối nay nàng không nói gì cả, một mình lặng lẽ sắp xếp giường đệm, sau đó ra ngoài ngủ.

Ta biết nàng ấy tuy hơi độc mồm độc miệng nhưng dù sao cũng là một mạng người, trù người ta và nhìn người ta chết là hai việc hoàn toàn khác nhau, chỉ sợ trong lòng nàng ấy lúc này cũng không dễ chịu.

Tới nửa đêm vẫn có thể nghe tiếng nàng ấy ở bên ngoài trở mình.

Ta nằm tr3n giường mở to hai mắt, nhớ lại ngày tháng sống chung với Hứa Ấu Lăng ở Phương Thảo Đường tại Trọng Hoa Điện. Nàng ấy là người tốt, chẳng qua không hợp để sinh tồn trong cung. Nàng ấy không có tâm cơ, không có lòng dạ, có lẽ cũng chính vì thế mới khiến Bùi Nguyên Hạo nảy sinh chút lòng thương với nàng ấy, nàng ấy cũng là nữ nhân may mắn nhất trong hậu cung này được mang thai.

Nhưng may mắn này lại khiến cuộc đời nàng ấy càng ngắn lại.

Con của nàng ấy thì sao? Chào đời rồi, còn sống hay không? Nếu còn sống, tương lai sẽ thế nào?

Càng nghĩ, ta càng không ngủ được, mãi đến giờ Tý, mọi âm thanh bên ngoài đều không còn, ta vẫn rất tỉnh táo.

Đúng lúc này, ngoài kia đột nhiên truyền tới bước chân dồn dập, ta nhíu mày, nghe có người dùng sức gõ cửa, lớn tiếng gọi gì đó. Thủy Tú cảnh giác hơn ta, nghe tiếng liền ngồi dậy, ta cũng nhìn nàng ấy.

Sao thế?

Không đợi chúng ta hỏi, Ngô ma ma đã mở cửa, ta nghe bọn họ hình như nói gì đó, sau đó tiếng bước chân vội vã đi về phía này.

Thủy Tú lập tức đi lấy xiêm y treo tr3n giá phủ thêm cho ta, ta từ từ ngồi dậy, bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa, Thủy Tú vội đi mở, vừa thấy người bên ngoài thì không khỏi kinh ngạc: "Ngọc công công?"

Ngọc công công?

Ta nhíu mày, gã không phải luôn đi theo hoàng đế sao? Từ lúc ta ồn ào với Bùi Nguyên Hạo, đã lâu rồi gã không tới đây, hiện giờ đã hơn nửa đêm, gã tới để làm gì?

Ngọc công công đi đến, ta thấy phía sau gã còn có mấy tiểu thái giám khỏe mạnh. Dưới ánh nến le lói, tr3n gương mặt già nua cũng âm trầm, gã hành lễ: "Bái kiến Nhạc tài nhân."

"Ngọc công công, có chuyện gì sao?"

"Hoàng Thượng ở Cảnh Nhân Cung triệu tài nhân qua hỏi chuyện."

"Hỏi chuyện? Hỏi cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment