Thấy ta cố chấp, Bùi Nguyên Phong thở dài: "Thanh Anh, tỷ có biết tại sao triều đình muốn phế truất tiện tịch ở phương Nam lại khó vậy không?"
Ta sửng sốt, không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, theo bản năng lắc đầu.
"Thật ra không phải phụ hoàng chưa từng nghĩ tới, dù triều đình có mặc kệ sự sống chết của dân chúng phương Nam hay không, nhưng phế truất tiện tịch không phải việc dễ, cũng không phải chỉ cần một đạo thánh chỉ của phụ hoàng hay một câu của triều đình."
"Vậy lý do là gì?"
Nói thật, cho tới nay lòng ta cũng có điểm nghi ngờ này, Bùi Nguyên Hạo không phải hoàng đế tâm tư hẹp hòi, lúc trước thời điểm xuống Nam, những gì hắn làm cũng rất được lòng dân chúng, nếu không Hoàng Thiên Bá đã không mạo hiểm giúp hắn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, nhưng sau khi đăng cơ, chuyện tiện tịch phương Nam vẫn trì hoãn không được giải quyết.
Trong đây rốt cuộc có lý do khó nói gì sao?
"Tỷ phải hiểu rằng nếu đã có tiện dân, thì sẽ có hậu duệ quý tộc đối nghịch lại."
Tiện dân? Hậu duệ quý tộc?
Nghe Bùi Nguyên Phong nhắc tới hai giai cấp đối lập, ta dần ngộ ra điều gì đó.
"Thật ra trước đây giáng dân chúng ba tỉnh Giang Nam xuống thành tiện dân không phải không có lý do. Thuế má tiện dân phải gánh cao hơn những nơi khác, mà Giang Nam lại là chốn giàu có phồn hoa nhất Trung Nguyên, thuế má cao đến ngất trời này lại không rót vào quốc khố bao nhiêu."
Ta kinh hãi: "Vậy tiền đi đâu?""
Bùi Nguyên Phong trầm mặc một lát: "Thanh Anh, tỷ có biết xuất phát điểm của hoàng tộc từ đâu không?"
"..." Ta mở to hai mắt nhìn hắn, cổ họng khô khốc, "Quan ngoại."
"Đúng vậy, bọn ta tới từ quan ngoại, Thắng Kinh mới là quê hương của bọn ta." Bùi Nguyên Phong nhíu mày, tr3n gương mặt trẻ con lộ sự sầu lo, "Năm đó tổ tiên hoàng đế từ Thắng Kinh xuống Nam đến Trung Nguyên, một đường đánh tới Giang Nam, tuy trận chiến do ông ấy đánh, nhưng thật ra có sự giúp sức của người Thắng Kinh, nếu không trận chiến lớn như vậy một khi không có đủ lương thực binh mã, toàn bộ chiến trường ở Trung Nguyên đều sẽ sụp đổ."
Đây là lần đầu tiên ta nghe nhắc về chuyện hoàng tộc xuống Nam ngày xưa, dần hiểu được: "Thuế má Giang Nam đều về Thắng Kinh?"
"Đúng thế." Hắn gật đầu, "Đây là giao dịch giữa tổ tiên hoàng đế và Thắng Kinh. Tam lão tứ thiếu Thắng Kinh duy trì tác chiến, mà chiến lợi phẩm chính là vàng bạc tơ lụa, hương liệu thiết khí mỗi năm triều đình phải cho Thắng Kinh, nếu không có thuế má Giang Nam nặng nề, triều đình đã không chống đỡ nổi."
Thì ra đây mới là nguyên nhân thật sự khiến dân chúng ba tỉnh Giang Nam bị biếm thành tiện dân.
Trận chiến của hoàng tộc năm đó thực chất là một cuộc giao dịch giữa hoàng tộc và Thắng Kinh, dùng thuế má Trung Nguyên đổi lấy sự ủng hộ chiến tranh, chỉ có như vậy, hoàng tộc mới có thể thu toàn bộ Trung Nguyên vào túi, mà Giang Nam chính là lợi thế trong cuộc giao dịch này.
Cũng khó trách trước đây hoàng tộc coi trọng trận chiến ở Dương Châu như vậy, thậm chí không tiếc điều binh từ Tây Xuyên tàn sát dân trong thành, nếu không chiếm được Giang Nam, cho dù thật sự lập quốc, bọn họ căn bản cũng không có cách nào hoàn lại phía Thắng Kinh.
Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng tâm lý chua xót lại khiến người ta muốn khóc.
Tàn sát dân trong thành Dương Châu, máu nhiễm Trung Nguyên, ép dân chúng ba tỉnh Giang Nam tới thở d0c, tr3n lưng phải đeo gánh nặng như vậy, tất cả thì ra chỉ là vì một vụ giao dịch.
Đúng là "Mọi vật đều có số"!
Ta nói: "Cho nên lần này xuống Nam vì có liên quan tới Thắng Kinh?"
"Đúng vậy."
"... Vì thế trước đây ngài rời kinh thành đi Thanh Hải, thật ra không phải đi Thanh Hải mà là đi hỏi thăm tin tức ở Thắng Kinh."
"Đúng vậy."
"Thế Thắng Kinh... Rốt cuộc bị sao?"
Bùi Nguyên Phong im lặng giây lát: "Thanh Anh, tỷ có biết Thái Tử... Tỷ có biết sau khi Đại ca rời kinh thành đã đi đâu không?"
Ta lập tức mở to hai mắt: "Ngài ấy về Thắng Kinh?"
Bùi Nguyên Phong gật đầu.
Đầu óc ta nhất thời sáo rỗng. Bùi Nguyên Tu, ngài ấy về Thắng Kinh!
Khó trách, khó trách sau cuộc chiến đoạt ngôi vị hoàng đế ở kinh thành, y và Ân Hoàng Hậu dường như hoàn toàn biến mất khỏi Trung Nguyên, không còn tin tức về họ, nhưng dưới bầu trời này có đất nào không phải đất của Thiên Tử, Bùi Nguyên Hạo đã đăng cơ, sao có thể không tìm được tung tích của một phế thái tử?
Chỉ có Thắng Kinh, đó là nơi hắn cũng không thể động tới!
Cũng khó trách lần đó ở Ngự Thư Phòng ta nhìn thấy một phong thư đến từ Thắng Kinh bị hắn để cùng đống tấu chương từ phương Nam.
Khi ấy hắn đã tra được tung tích của Bùi Nguyên Tu, lại không có cách nào ra tay!
Nghĩ đến đây, ta vội bắt lấy tay áo Bùi Nguyên Phong, hỏi: "Thắng Kinh! Vậy Thái Tử... Có phải liên quan tới chuyện xảy ra ở phương Nam không?"
Bùi Nguyên Phong gật đầu: "Tuy ta chưa tra được ngọn ngành nhưng có tin tức nói bên Thắng Kinh có người xuống Nam, hình như đã ký hiệp nghị với một thế lực ở phương Nam, nhưng tỷ biết đấy, đa số các thế lực ở phương Nam đều đối kháng với triều đình, nếu Thắng Kinh muốn ký hiệp nghị với họ, chỉ sợ..."
Thế lực nào đó ở phương Nam? Trong đầu ta lập tức hiện lên một cái tên - Trường Minh Tông!
Hoàng Thiên Bá và đám thích khách từng nói đó chính là thế lực đứng sau họ, nhưng thế lực này rốt cuộc lớn thế nào lại không ai biết, một hiệu thuốc Hồi Sinh đã làm Dương Châu long trời đất lở, mà hiệu thuốc kia thoạt nhìn chỉ là một chi nhánh rất nhỏ của tông môn đó mà thôi.
Người của Thắng Kinh xuống Nam ký hiệp nghị với Trường Minh Tông?
Ta biết tông môn đó vi phạm ước nguyện của Hoàng Thiên Bá, cách làm của họ ngoan độc cực đoan như vậy, nếu thật sự ký hiệp nghị với Thắng Kinh, thế rốt cuộc sẽ là hiệp nghị gì?
Nghĩ đến đây, cung mày ta nhíu chặt.
Lúc này, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng ma, ta còn chưa hoàn hồn, một bàn tay to ấm áp đã nhẹ nhàng xoa cung mày ta, ngước mắt mới thấy Bùi Nguyên Phong đang nhìn ta.
"Thanh Anh, chuyện xuống Nam lần này tỷ đừng lo lắng, được không?"
"Vương gia, ngài nói ta biết... Người xuống Thắng Kinh lần này là ai?"
"..." Gương mặt Bùi Nguyên Phong thoáng dao động, "Ta không biết Đại ca có hành động gì không, nhưng hình như là... Đại tẩu xuống Nam."
Ta lập tức ngộ ra mọi việc.
Khó trách hắn muốn ta đừng quản chuyện phương Nam, khó trách vừa rồi hắn bảo không muốn thấy ta lại bị thương. Lần ta lên đường gấp gáp như vậy, dọc đường ngoại trừ tiếp viện, ngay cả thời gian quan viên ven bờ lên thuyền dập đầu thỉnh an cũng có, thì ra con thuyền này không phải xuôi dòng, mà là vì bị lôi kéo.
Thấy hắn lo lắng, ta cười cười.
Ta ngồi dựa vào ghế, lòng ng.ực đau đớn từng cơn chưa từng dừng, nhưng thời gian dài, dường như đã không còn quá khó để chịu đựng, chờ đến khi mọi thứ bình thường lại, ta thấy Bùi Nguyên Phong vẫn ngồi xổm trước mặt, hai tay đỡ ghế dựa cẩn thận nhìn ta, tr3n gương mặt trẻ tuổi tràn ngập sự lo lắng.
"Vương gia." Ta nghĩ nghĩ, nói, "Ta còn một vấn đề muốn hỏi ngài."
"Tỷ nói đi."
"Ngài... Tại sao vẫn ở lại triều đình giúp Hoàng Thượng?"
Bùi Nguyên Phong cứng đờ.
Đây là vấn đề cho tới nay ta vẫn không thể hiểu. Bùi Nguyên Phong là con của Ân Hoàng Hậu, nếu xét về huyết mạch, hắn và Bùi Nguyên Tu thân thiết hơn, nhưng sau đại chiến đoạt đích, Bùi Nguyên Hạo đăng cơ, hắn lại không hề phản kháng, thậm chí lần này sau khi biết tung tích của Ân Hoàng Hậu và Bùi Nguyên Tu, hắn vẫn trở về, hơn nữa tiếp tục phụ tá Bùi Nguyên Hạo!
Thấy ta trịnh trọng nhìn, Bùi Nguyên Phong im lặng một lát, đột nhiên cười: "Thanh Anh, có lẽ trong mắt tỷ ta vẫn là một hài tử, nhưng thật ra ta cũng có khát vọng của riêng mình."
"..."
"Ta cũng hi vọng có thể phế truất tiện tịch ở phương Nam, để người Hán cùng người quan ngoại chúng ta hợp thành một thể, để thiên triều nam bắc dung hợp. Chỉ có vậy, Trung Nguyên mới có thịnh thế thật sự. Ta cưỡi ngựa đánh giặc, tắm máu sa trường không phải vì ta hiếu chiến, mà là vì ta có khát vọng và lý tưởng của ta."
"..."
"Tuy ta là nhi tử của mẫu hậu, nhưng... Khát vọng của ta và Hoàng Thượng mới giống nhau."
"..."
Ta sững sờ nhìn hắn, nhất thời không nói ra lời.
Có lẽ vì từ xưa tới nay ở trước mặt ta hắn thẳng thắn như hài tử, làm ta quên rằng thật ra hắn là tướng quân kiêu dũng thiện chiến nhất thiên triều, là nam tử có khát vọng, có tâm huyết.
Thì ra, hắn có cùng lý tưởng và khát vọng với Bùi Nguyên Hạo!
Ta bỗng nhớ lại lần đầu gặp hắn ở Thượng Dương Cung.
Có lẽ Bùi Nguyên Hạo chưa chắc là huynh trưởng thân thiện, cho nên Bùi Nguyên Phong cũng không hoàn toàn mở lòng với hắn, nhưng hai người lại có cùng khát vọng, đây mới là nguyên nhân khiến họ không rời bỏ nhau.
Trong thế giới của nam nhân, tình cảm vẫn chiếm phần lớn, nhưng ngoại trừ tình cảm, bọn họ có nhiều thứ quan trọng hơn dẫn đường cho họ, khiến họ vì thế mà giao tranh, phấn đấu, thậm chí là tắm máu cũng không hối hận!
Thấy hai mắt ta đỏ lên, Bùi Nguyên Phong lập tức hỏi: "Thanh Anh, tỷ... Đang giận ta sao?"
"Sao cơ?"
"Lúc ấy, thật ra ta đối với tỷ..."
Hắn còn chưa nói xong, ta đã khẽ cười, tiếp lời hắn: "Vương gia, ta không giận, ta đang bội phục ngài! Chỉ có người kiên trì với khát vọng và lý tưởng của mình mới là nam tử hán thật sự, trong mắt ta, ngài là nam nhân đỉnh thiên lập địa!"
Hắn ngẩn ra, vui sướng nhìn ta.
Ta lại chậm rãi dời mắt nhìn về phương xa, sắc trời đã dần tới, phương Nam đã gần ngay trước mặt.
Khát vọng và lý tưởng của các ngài, ở phương Nam sẽ gặp được ai, sẽ có tương lai như thế nào?