Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 357

"Thanh Anh? Thanh Anh!"

Có người không ngừng gọi tên ta nhưng ta lại không hề có phản ứng, qua hồi lâu mới hoàn hồn, quay đầu thấy Bùi Nguyên Phong nôn nóng gọi mình: "Hả? Sao vậy?"

Hắn nhìn ta, thở dài, kéo tay ta.

Ta cúi đầu mới phát hiện vừa rồi bản thân đỡ vách tường, không biết từ khi nào móng tay đã đâm vào, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra vô cùng chói mắt trong bóng đêm.

Ta nhíu mày.

Tay đứt ruột xót thì ra là nỗi đau như vậy, nhưng ta thế mà chẳng hề hay biết.

Ta ngơ ngẩn nhìn vết thương của mình, vết thương không đau, nhưng tim lại thắt chặt. Dưới thành lâu vẫn hỗn loạn, mà ngẩng đầu lại thấy một người hoàn toàn đối lập với cảnh bên dưới, hắn trầm tĩnh như một tảng băng, nhưng ánh mắt lại là ngọn lửa mãnh liệt nhất.

Lúc này, thống lĩnh Vũ Lâm Vệ chạy nhanh tới, cúi người quỳ gối: "Hoàng Thượng, bên dưới quá hỗn loạn, chỉ sợ..."

"Không tiếc cái giá nào!"

Khi nói chuyện, hắn còn nghiến răng, âm thanh như đao kiếm đánh nhau. Trong hoảng hốt, ta hình như lại nhìn thấy ngày đó, sáng sớm sau khi đại chiến đoạt đích kết thúc, đối mặt với Thừa Càn Điện trống rỗng, thời điểm nói ra câu kia cũng gần như vậy.

Thống lĩnh lập tức đáp: "Lĩnh chỉ!"

Dứt lời, gã đứng dậy muốn đi, vừa đi được hai bước, Bùi Nguyên Hạo lại trầm giọng: "Không được làm nàng bị thương."

Nghe vậy, người nọ lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đáp: "Vâng."

...

Mãi đến lúc này đau đớn ở đầu ngón tay mới ập tới, từng đợt từng đợt như thủy triều dữ dội. Ta đau tới mức phải cắn môi, đầu ngón tay cũng run rẩy.

Cảm nhận được sự khác thường của ta, Bùi Nguyên Phong nắm chặt tay ta, nhẹ giọng: "Thanh Anh?"

Ta lại quay đầu nhìn bên dưới, cảnh hỗn loạn ấy như Hồng Hoang thời xưa, mà ta chỉ ngây ngốc nhìn, hoàn toàn không có cảm giác gì, không biết qua bao lâu mới chậm rãi xoay người muốn đi.

"Thanh Anh!" Bùi Nguyên Phong chạy theo bắt lấy tay ta, "Tỷ muốn đi đâu?"

Ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn về phòng nghỉ ngơi."

"Về?" Bùi Nguyên Phong ngẩn ra, nghi hoặc hỏi, "Tỷ muốn về? Tỷ không xem..." Nói tới đây, hắn nhìn bên dưới.

Ta đờ đẫn ngẩng đầu nhìn cái người như tượng băng gần đó, không biết sao lại cười: "Không cần xem, dù bắt được hay không, kết quả vẫn vậy."

Điểm khác biệt duy nhất chính là nếu Nam Cung Ly Chau quay về, phương Nam có thể tránh được một cuộc tinh phong huyết vũ, nhưng nếu nàng không về, Dương Châu sẽ càng hỗn loạn, mà tối nay có lẽ chỉ là mở màn nho nhỏ mà thôi.

Ta rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn: "Ta mệt rồi, ta muốn trở về."

"Vậy... Ta đi cùng tỷ..."

"Không cần." Ta lắc đầu, giọng khàn khàn như cầu xin, "Đừng đi theo ta."

Tay hắn duỗi ra cứng đờ giữa không trung, sau đó buông xuống.

Ta xoay người, một mình lặng lẽ xuống thành lâu.

...

Đèn ở châu phủ như đều đã tắt, bóng đêm chậm rãi cắn nuốt nơi này, tuy phía sau vẫn đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không thể chiếu sáng nơi này, cũng không thể chiếu sáng con đường phía trước ta.

Từng bước từng bước, nhưng bước này lại càng khó đi hơn bước kia, ta thở hổn hển, lồng ng.ực như bị đè nén. Ta đỡ thân cây bên đường, muốn cứ thế mà ngồi xuống nhưng trước sau vẫn không ngồi xuống được, chỉ biết dựa vào thân cây.

Người cũng đã rất mệt.

Nhớ lại lúc nhỏ, đã có người từng hỏi ta cuộc đời con người điều duy nhất có thể làm gì, ta trả lời đó là cơ thể của mình, bởi vì muốn đi thì đi, muốn chạy thì chạy, chỉ có cơ thể hoàn toàn nghe theo ý mình sai khiến.

Khi đó, người hỏi ta chỉ cười.

Bây giờ, ta mới hiểu ý nghĩa của nụ cười đó.

Lúc này, ta muốn cơ thể ta tốt lên, nhưng nó cố tình ngày càng yếu ớt; ta muốn tim mình đừng đau nữa, nhưng cố tình tim vẫn đau; ta muốn đầu óc đừng tiếp tục suy nghĩ, nhưng cố tình không thể quên được.

Ta cho rằng bản thân có thể làm được, nhưng sự thật là không.

Thì ra ngay cả cơ thể con người cũng không làm chủ được.

Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân rất nhẹ tới gần, ta cúi đầu nhìn đôi giày vải ánh vào mi mắt, sau đó là một xiêm y sạch sẽ đơn giản, cuối cùng dừng trước mặt ta.

"Nhạc Thanh Anh cô nương?"

Ta ngẩng đầu, một công tử tuấn tú đang đứng trước mặt ta. Người này chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặt mày lịch sự tao nhã cho người ta cảm giác rất dễ thân cận.

Ta hoảng loạn cúi đầu lau đi đôi mắt mình: "Chuyện gì?"

Đối phương xấu hổ, vội lùi nửa bước làm bộ không thấy gì, nhẹ giọng: "Đại nhân phái tiểu nhân tới mời cô nương đi trước."

"Đại nhân?" Ta nhíu mày, "Vị đại nhân nào?"

"Đương nhiên là Lưu đại nhân Lưu Nghị."

Lưu Nghị? Ca ca của Lưu chiêu nghi?

Ta không khỏi nghi hoặc. Ta và Lưu chiêu nghi không hề thân thiết, huống chi ca ca của nàng ta và ta chưa từng gặp nhau, sao lại đặc biệt phái người tới mời ta?

Tuy khó hiểu nhưng ta vẫn đi theo người nọ, Lưu Nghị đang dưỡng bệnh ở một đình viện cách đó không xa, tới cửa liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc bên trong. Vừa vào, ta lập tức cảm giác được bầu không khí nặng nề của nơi này.

Dẫn ta vào phòng, nam tử kia tới bên mép giường, cẩn thận nói: "Đại nhân, Nhạc cô nương tới."

Người tr3n giường giật mình, một cánh tay gầy gò nhẹ nhàng vén màn che lên lộ ra gương mặt tái nhợt, hai mắt hãm sâu, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rọi không giống bình thường.

Lưu chiêu nghi là mỹ nhân lạnh lùng, ca ca của nàng cũng không kém. Người trước mặt tùy bệnh tới không còn sức sống nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày xưa cũng là một mỹ nam tử. Ta thấy hắn ngồi dựa vào đầu giường, tr3n người có mấy chỗ được băng bó, thậm chí yết hầu hắn cũng quấn mấy lớp băng vải.

Thời gian tuy đã qua lâu nhưng nhìn hắn như vậy cũng có thể tưởng tượng được cảnh ảm sát trước đây nguy hiểm thế nào.

Ta vội vàng đi lên phía trước, hành lễ: "Bái kiến Lưu đại nhân."

Lưu Nghị yếu ớt cười: "Cô nương không cần đa lễ, là ta mời cô nương tới, chúng ta cứ nói chuyện thoải mái đi."

Nghe hắn nói như vậy ta càng nghi ngờ, xưa nay ta và hắn chưa từng gặp mặt, bọn họ có gì để nói chứ?

Lưu Nghị phân phó nam tử đưa ta tới: "Ninh Viễn, ngươi ra ngoài giữ cửa, người không liên quan đừng cho họ vào, ta có vài lời muốn nói với Nhạc cô nương."

"Vâng." Công tử tên Ninh Viễn kia chắp tay với chúng ta, liền ra ngoài, cửa phòng khép hờ.

"Mời cô nương ngồi."

"Đa tạ."

Nhận ra hắn mời ta tới nhất định có chuyện muốn nói, ta cũng không câu nệ, đi tới cái ghế bên mép giường ngồi xuống, nhìn người trước mặt. Hắn cũng không còn quá trẻ, trông có nét trí tuệ, tương tự Hoàng Thiên Bá vài phần, có điều... Rõ ràng Bùi Nguyên Phong nói hắn đã khỏe lại, nhưng bây giờ nhìn, đâu giống là "khỏe lại"?

Ta nhẹ giọng: "Nô tỳ và đại nhân chưa từng tiếp xúc, không biết Lưu đại nhân mời nô tỳ tới có gì muốn phân phó?"

Hắn nhìn ta, cười nói: "Tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng thật ra tri kỷ đã lâu. Mấy ngày nay ta ở Dương Châu nghe không ít chuyện về cô nương, ngay cả người của châu phủ cũng nói cô nương là người chính trực, tính tình cứng cỏi, ngay cả đám thích khách kia dù bị dụng hình cũng không đủ bụng, nhưng nhắc tới cô nương, bọn họ đều khâm phục."

Sắc mặt ta thoáng thay đổi.

Thích khách nhắc tới ta, nói cách khác, thích khách bị họ bắt là...

Hắn nói tiếp: "Lần này Hoàng Thượng xuống Nam, đối với Giang Nam là phúc hay họa còn chưa biết. Nhưng nếu chỉ có chút lệch lạc, e rằng lại là một cuộc tàn sát dân trong thành Dương Châu. Cô nương đã từng hiệp trợ Hoàng Thượng cứu tế nạn dân ở đây, cứu vô số người, cũng là người thông minh, hi vọng cô nương có thể khuyên can Hoàng Thượng, loạn phương Nam nằm ở lòng dân, không phải ở dân tình, muốn thống trị phương Nam cần dụ dỗ chứ không phải thêm việc binh đao."

Nghe hai câu cuối cùng hắn nói, lòng ta chấn động.

Hắn thật sự rất tận tâm với Dương Châu như phụ thân của mình, chỉ tiếc người phương Nam không cảm nhận được, nhưng dù ám sát hắn cũng không thể đả động tới trái tim hắn.

Ta nói: "Nô tỳ vốn tưởng đại nhân bị thích khách gây thương tích, trong lòng sẽ... Không ngờ đại nhân vẫn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người phương Nam, là bọn họ cô phụ đại nhân."

"Hài tử không nghe lời, bậc trưởng bối không thể vứt bỏ nó, phải từ từ giáo dưỡng mới đúng." Lưu Nghị cười nói, "Có lẽ cô nương không biết, thật ra trong nhà ngoại trừ ta và xá muội vẫn còn một tam tử, nhưng năm đó gia phụ khốn cùng dẫn chúng ta vào kinh đi thi, thời điểm ở Dương Châu cuộc sống không thể tiếp tục duy trì, chỉ đành phó thác tam đệ cho một đôi lão phu phụ ở đây."

"Vậy ư?" Ta không ngờ Lưu Thế Chu đại nhân còn có chuyện cũ như vậy.

"Phụ thân vốn hi vọng tương lai có thể tìm được tam đệ, nhưng đến khi ông ấy trở về mới biết vì thuế má quá nặng, đôi phu phụ kia bị bắt phải rời xa quê quán để kiếm sống."

"Vậy có tìm được lệnh đệ không?"

"Biển người mênh mông, sao có thể dễ dàng tìm được?" Lưu Nghị cười khổ, "Nhưng phụ thân biết nguyên nhân là do triều đình bất công, vì vậy mới cực lực xúc tiến phế truất tiện tịch, giảm thuế má ở phương Nam, ta kế thừa di nguyện của gia phụ, đôi khi ta nghĩ, cho dù không tìm được tam đệ, chỉ cần làm chút chuyện cho người phương nam, tam đệ ở nơi nào đó có lẽ sẽ có cuộc sống khá hơn một chút."

Thì ra là thế...

Cho nên phụ tử hai người họ luôn muốn giúp người phương Nam bởi vì họ có người thân ở đây, mà họ cũng dần coi người phương Nam là người thân của mình.

Chỉ có tình cảm như vậy mới có thể thật sự coi người trong thiên hạ là con dân.

Lưu Nghị nhìn ta, giọng vốn đã rất yếu, lúc này càng thấp hơn: "Bởi vậy tại hạ muốn nhờ cô nương. Xá muội năm ấy còn quá nhỏ, không có ấn tượng với tam đệ, cho nên không thể hiểu tâm tình của tại hạ và phụ thân, có những vấn đề luôn canh cánh trong lòng, mà ta hiện giờ cũng... Nếu muội ấy nói gì đó bên tai Hoàng Thượng, mong cô nương có thể khuyên can nhiều hơn."

Nghe đến đây, ta cười khổ.

Một cung nữ nhỏ bé như ta còn mang tội trong người có tư cách gì nói chuyện với Bùi Nguyên Hạo, huống hồ hắn lúc này...

Nhưng nhìn Lưu Nghị thoi thóp, ta vẫn gật đầu: "Nô tỳ sẽ cố hết sức."

Lưu Nghị khẽ cười: "Như vậy, ta có thể yên tâm nói với cô nương rồi."

Ta nhíu mày: "Đại nhân muốn nói gì với nô tỳ?"
Bình Luận (0)
Comment