Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 366

Vừa nghe Bùi Nguyên Phong nhắc tới lãnh cung, đầu ngón tay ta run rẩy.

Khi ấy tâm thật sự đã như tro tàn, thân thể cũng chẳng còn sức lực, ngày nào cũng như ngày cuối cùng, mỗi đêm trước khi ngủ đều nghĩ có lẽ mình sẽ không tỉnh lại, thời điểm bị Ngọc Văn đánh thức, ta luôn hi vọng mình đừng bay giờ tỉnh dậy.

Nhưng hắn đã quay lại, đã cứu ta, không chỉ mạng của ta.

Hắn vì ta mà làm ra chuyện cả thiên hạ không tán đồng, đối chọi với hoàng đế, nói chuyện tuyệt tình, nhưng bây giờ ta lại muốn quay đầu trở về bên cạnh Bùi Nguyên Hạo.

Nghĩ đến đây, ta đột nhiên không dám ngẩng đầu nhìn hắn: "Vương gia..."

Hắn nắm chặt tay ta: "Thanh Anh, tỷ hứa với ta, đừng để ai tổn thương tới tỷ, dù là ai cũng không được."

"..."

"Nếu... Nếu huynh ấy thật sự lại... Tỷ phải lập tức nói ta biết!" Hắn nắm chặt tay ta, cả lòng bàn tay đều nóng rực cứ như trái tim hắn, nhưng nghe hắn nói, ta lại có cảm giác rét lạnh thấu xương. Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy ánh mắt hắn nặng nề, "Ta thật sự rất sợ, lần đó nếu ta về trễ một chút, có lẽ đã không còn được gặp tỷ."

Nước mắt cứ thế trào ra, ta theo bản năng rút tay về, xoa mặt hắn: "Không sao. Ngài ấy nói sẽ đối tốt với ta."

"..."

"Ngài ấy nói sẽ không để ta chịu tổn thương nữa."

"..."

"Tiểu Vũ... Xin lỗi."

Đến câu cuối cùng, nước mắt vẫn không kìm lại được. Không phải ta không biết hắn đang chờ điều gì, ta cho hắn kỳ vọng mơ hồ, lại không thể cho hắn một kết quả.

Là ta có lỗi với hắn.

Hắn khẽ cười: "Tỷ không có lỗi với ta, không thể khiến tỷ thích ta là do ta vô dụng."

"Tiểu Vũ..."

"Thanh Anh, nếu tỷ không hạnh phúc, ta sẽ cho tỷ hạnh phúc, nếu tỷ hạnh phúc, ta sẽ chúc phúc cho tỷ." Hắn duỗi tay khép mu bàn tay ta lại, "Ta chỉ mong tỷ được hạnh phúc."

Hai mắt ta đẫm lệ mê mang nhìn hắn, nghẹn ngào nói không nên lời. Hắn nhẹ nhàng nhích người lại gần, cảm nhận hơi thở run rẩy gần môi ta nhưng chung quy vẫn không rơi xuống, mà chậm rãi chuyển sang trán ta.

Đây là nụ hôn đơn giản nhất, sạch sẽ nhất, thậm chí một chút lưu luyến cũng không có. Hắn mỉm cười nhìn ta, rồi xoay người ra ngoài.

Thật ra trong khoảnh khắc đó, lòng ta dường như đã cảm nhận được thứ gì.

Ở thời đại này, có thể không vướng bận mà yêu một người là một loại phúc phận, nhưng nếu tình yêu này phải nợ nần chồng chất mới có được thì chú định chỉ có gian nan và đau khổ.

Chỉ tiếc ta khi ấy vẫn chưa hiểu thấu.

...

Hoàng đế đã dẫn người đi thị sát dân tình, chỉ để lại một nhóm ở linh đường Lưu Nghị, châu phủ lập tức an tĩnh.

Nhưng ta biết, sự an tĩnh này giống với sự an tĩnh của thành Dương Châu bây giờ.

Trước bão táp thường sẽ có một khoảng trầm ngắn ngủi, sau khi đám thích khách đó trở về rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng, việc này còn khó nói. Người được phía Thắng Kinh phái xuống Nam sẽ không vì chúng ta thả mấy tên thích khách trở vê mà để kế hoạch của mình thất bại.

Huống chi, người đó còn là Nam Cung Ly Châu.

Nghĩ lại nữ tử không dính bụi trần kia, lòng ta lại chua xót.

Bùi Nguyên Hạo không phải người nói nhiều, nhưng đêm qua hắn lại nói với ta nhiều như vậy, từng câu từng chữ đều dùng hết sức lực, từng câu từng chữ đều đi vào lòng ta, không có chữ nào nhắc tới nàng ấy.

Ta không phải không hiểu hắn nghĩ gì, thật ra cho tới nay ta đã quen với việc không nghĩ, không so đo, không tranh đua, ta tin hạnh phúc là do con người, chỉ cần bản thân nỗ lực, cố gắng một chút là sẽ có được, nhưng khi ta hao phí thời gian năm năm vẫn không thể xuất cung, ta cũng dần ngộ ra một số việc.

Đôi khi, hạnh phúc không phải do người tạo thành.

Ta có thể thay đổi rất nhiều thứ trong hiện thực, lại không thay đổi được vận mệnh.

"Cô nương, người lại nghĩ gì đấy?" Tiếng của Thủy Tú cắt ngang suy nghĩ của ta, ta ngẩng đầu, thấy nàng vui vẻ từ bên ngoài trở về. Nàng gác hộp đồ ăn lên bàn, lấy ra chén canh còn nóng đưa cho ta, "Mau uống chút đi."

"Đây là gì?"

"Hoàng Thượng phân phó, dưới bếp mới đưa tới đây."

Khó trách nàng lại vui thế, tối qua Bùi Nguyên Hạo ở bên ta suốt đêm, nàng là nữ tử thông minh, đương nhiên nhìn ra chút manh mối.

Nàng cười tủm tỉm, nói: "Cô nương phải mau khỏe lại, như thế Hoàng Thượng mới không lo lắng."

Ta cười: "Ngươi vui gì đấy?"

"Không có." Nàng nghiêm túc trả lời, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười rộ, nhỏ giọng, "Sáng nay lúc Hoàng Thượng ra ngoài có thưởng cho nô tỳ."

"Vậy sao?"

"Còn khen nô tỳ lanh lợi, chiếu cố người tận tâm."

"À..."

Thấy nàng hân hoan, ta cũng cười. Một người đắc đạo gà chó lên trời, đây chưa chắc là lời hay nhưng lại là sự thật, nàng và Ngô ma ma ở trong cung, còn cả Tiểu Ngọc bị ta đuổi đi, bọn họ đi theo ta chẳng được chỗ tốt gì, ngược lại còn chịu không ít khổ cực, tuy không than vãn, nhưng làm cung tỳ, ai cũng hi vọng chủ tử được sủng ái, bọn họ cũng bớt chịu khổ.

Nghĩ đến bản thân khi đó quyết tuyệt với Bùi Nguyên Hạo, tuy rằng nghe theo trái tim của mình, nhưng lại hoàn toàn không bận tâm tới bọn họ, đúng là quá ích kỷ.

Ta cười cười: "Vậy sau này ta phải ở trước mặt ngài ấy khen ngươi nhiều một chút, bảo ngài ấy thưởng cho ngươi nhiều một chút, được không?"

Nghe ta nói như vậy, Thủy Tú hơi bất ngờ: "Cô nương, nghe người nói như vậy, nô tỳ mới dám tin người thật sự muốn làm hòa với Hoàng Thượng."

Thấy nàng cẩn thận như thế, ta chỉ cười, cúi đầu ăn canh nàng mang vào.

Canh này rất ngon, bên trong có không ít dược thiện, muốn nấu ít nhất cũng phải hơn bốn canh giờ, hương vị đậm đà, vừa vào miệng liền khiến tinh thần phấn chấn.

Cổ tay ta hôm đó bị người ở pháp trường dẫm đạp, tuy xương cốt không bị sao nhưng tạm thời không thể vận động nhiều, Thủy Tú cẩn thận hầu hạ ta uống hết canh. Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, ta ngẩng đầu thì thấy là Lưu chiêu nghi dẫn theo mấy thị tỳ đang đứng ở cửa.

Ta sửng sốt. Sao nàng ấy lại tới đây?

Thủy Tú lập tức chắn trước mặt ta: "Không biết chiêu nghi nương nương giá lâm có gì phân phó?"

Lưu chiêu nghi hoàn toàn không nhìn nàng ấy, trực tiếp tới bên mép giường, cúi đầu nhìn vết thương tr3n mặt ta.

"Bị thương?"

"Phiền chiêu nghi nhớ thương."

"Ta nghe nói ngươi không ngừng khuyên Hoàng Thượng đừng trảm đám thích khách đó."

Thì ra nàng tới là vì chuyện này.

Ta thở dài, ngẩng đầu nói với Thủy Tú: "Ngươi lui xuống trước đi.

"Cô nương, nhưng..."

Ta không nói chuyện, chỉ nhìn nàng, Thủy Tú chỉ đành lui xuống. Người của Lưu chiêu nghi cũng ra ngoài. Cửa đóng lại, chỉ còn ta và nàng ấy.

Lần đầu tiên ta gặp Lưu Li, tr3n người nàng ấy đã tản ra hơi thở lạnh nhạt, ngay cả khi ở bên Bùi Nguyên Hạo, thời điểm cười, hơi thở này cũng không thay đổi, bây giờ khi nàng đến nói chuyện với ta, hơi thở này càng mãnh liệt.

Nàng cúi đầu nhìn ta, lạnh lùng nói: "Ngươi và Hoàng Thượng thế nào, hậu cung thế nào ta trước nay đều không muốn quản, nhưng ta nói ngươi biết, chuyện của Dương Châu ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào."

Ta nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: "Chiêu nghi, mấy thích khách kia đã bị chém đầu, người còn gì không cam lòng nữa?"

"Chém đầu? Chém đầu rồi thì có thể trả cha và ca ca của ta về sao?"

"Nhưng hiện tại đã lấy mạng đền mạng, oán hận của người cũng nên tiêu tan rồi."

"Đó là vì người thân của ngươi không chết oan dưới tay người phương Nam, ngươi đương nhiên có thể nói năng nhẹ nhàng như vậy!" Hai mắt nàng đỏ lên, "Nhưng phụ thân của ta, huynh trưởng duy nhất của ta đều bị họ giết!"

Thấy nàng thế này, lòng ta rét run: "Chiêu nghi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Ta muốn thế nào ngươi không cần biết, ta chẳng qua thấy ngươi thuận mắt, muốn cho ngươi lời khuyên. Chuyện của phương Nam ngươi tốt nhất đừng quản, nếu không... Hoàng Thượng ban ân tới cũng nhanh, đi cũng nhanh!"

Ta còn chưa hoàn hồn, nàng đã xoay người rời đi.

"Chiêu nghi!"

Ta vội gọi nàng ấy, liều mạng ngồi dậy lảo đảo đuổi theo, nhưng vừa tới cửa, cơ thể không chống đỡ được mà ngã xuống, ta vội đỡ khung cửa nhưng đã không kịp, toàn thân lập tức té xuống đất.

Ta ngẩng đầu muốn gọi nàng, lại thấy ngoài sân có mấy người tới.

Lần này xuống Nam ngồi thuyền, mỗi ngày đều không đầu không thấy ngẩng đầu gặp, ít nhiều cũng quen nhau, ta vừa nhìn liền nhận ra đó là mấy hạ nhân đi theo Thân Cung Hĩ.

Lòng ta bỗng có cảm giác bất an.

Những gì Thân Nhu làm với ta ở hậu cung Thân Cung Hĩ đương nhiên cũng biết, cho nên ta luôn cố gắng lãng tránh họ, mà ánh mắt đầy địch ý ông ta nhìn ta không phải ảo giác.

Hiện tại, Bùi Nguyên Hạo và ta đã giảng hòa, thậm chí sáng nay hắn còn bước ra từ phòng của ta, việc này Thân Cung Hĩ đương nhiên biết, nhưng không ngờ nhanh như vậy ông ta đã phái người giám sát bên này.

Nghĩ đến đây, ta chỉ đành nuốt lời muốn nói về.

Thủy Tú canh giữ bên cạnh, thấy ta như thế thì sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội chạy tới đỡ ta dậy: "Cô nương, cô nương sao vậy? Có té trúng chỗ nào không?"

Đầu gối và cả người đều đau, nhưng ta chỉ đành vậy, mệt mỏi nói: "Không sao, đỡ ta về đi."

"Được được."

Nàng đỡ ta về phòng, ta nhịn đau, quay đầu nhìn.

Thân Cung Hĩ... Lưu chiêu nghi...

Kẻ địch trong tối, đối thủ ngoài sáng, ta ở Dương Châu này rốt cuộc còn phải đối mặt với gì nữa đây?
Bình Luận (0)
Comment