Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 381

"Ly Châu, bắt đầu từ thời điểm nào nàng không còn yêu ta nữa hả?"

Thời điểm hỏi ra câu này, tr3n gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ của hắn cũng xuất hiện một vết rách cứ như ngay sau đó sẽ rách nát.

Giọng của hắn không hề âm trầm, thậm chí còn cố tình mềm nhẹ nhưng ta biết đây là một câu hắn chưa từng dụng tâm hỏi, tuy nhẹ như gió nhưng lại thấp thoáng bi ai.

Ngay cả dòng sông cũng không còn bình tĩnh.

Nam Cung Ly Châu ngồi quỳ trước mặt hắn, lệ rơi đầy mặt, từ xưa đến nay nàng luôn lãnh đạm, ung dung, cao cao tại thượng, nhưng giờ phút này lại chật vật chưa từng có, cả người run rẩy như lá cây trong mưa gió. Qua hồi lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo. Đôi mắt đầy nước mắt nhu nhược đáng thương đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải tan nát cõi lòng.

"Ngài biết rồi?"

"..." Bùi Nguyên Hạo cam chịu.

"Biết thời điểm đó?"

"Một người yêu ta ta chưa chắc sẽ lập tức biết, nhưng một người không còn yêu ta sẽ không thể che giấu được." Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng, gằn từng chữ, "Ta chỉ muốn biết bắt đầu từ khi nào."

Nghe hắn nói, Nam Cung Ly Châu khẽ cười: "Từ ngày ta gả cho y."

Bùi Nguyên Hạo cứng đờ.

Ta cũng cứng đờ, ngây ngốc nhìn họ.

Từ ngày nàng gả cho Bùi Nguyên Tu, nàng đã yêu Bùi Nguyên Tu sao? Mà ngày đó cũng là ngày thay đổi vận mệnh của ta.

"Từ ngày nàng gả cho huynh ấy?" Bùi Nguyên Hạo lẩm bẩm lặp lại, theo bản năng lắc đầu, dường như không thể tin được, "Tại sao? Tại sao chứ?"

Nếu thật sự yêu nhau, nếu thật sự đã có tình, sao lại vì một cuộc hôn nhân mà thay đổi? Giữa Nam Cung Ly Châu và hắn có chuyện ta biết, có chuyện ta không biết, nhưng họ chắc chắn từng có tình cảm, cũng từng có hạnh phúc có đau khổ, nhưng tại sao lại đi đến ngày hôm nay?

Nam Cung Ly Châu buồn bã cười, nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây. Nàng ngã ngồi dưới mặt đất, mờ mịt ngẩng đầu nhìn không trung: "Cho tới nay ta vẫn cảm thấy chàng là người không chân thật, từ nhỏ đến lớn không ai có thể nhìn thấu trái tim chàng, cũng không ai biết chàng nghĩ gì. Đối với ta mà nói, ngài chân thật hơn chàng, ngài biết thương tiếc ta, biết yêu quý ta, ta không thể không yêu ngài, ta vẫn luôn yêu ngài."

Càng nói, nước mắt nàng càng rơi mãnh liệt.

Bùi Nguyên Hạo lẳng lặng nghe, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đau đớn của hắn càng ngày càng rõ.

"Mãi đến khi ta và ngài đều cần đưa ra lựa chọn." Nam Cung Ly Châu nhìn hắn, "Ta tưởng ngài sẽ vì ta mà từ bỏ lập trường của mình, ta tưởng ngài sẽ vì ta mà quy thuận dì, trở thành người của dì, nhưng dù thế nào ta cũng không ngờ đối với ngài không ai được phép cản đường mình, dù đó là ta! Bắt đầu từ lúc đó, ta mới biết ngài không yêu ta như vậy, người ngài yêu nhất là chính ngài thôi!"

Bùi Nguyên Hạo vẫn im lặng nghe, không ngắt lời, mà điều nàng lên án hắn cũng không có cách nào phản bác.

Hắn quả thật chỉ yêu chính mình, yêu quyền thế của hắn, nhưng nói đến cùng việc này không sai, ai cũng đều nên yêu bản thân mình, không nên vì một đoạn tình cảm mà từ bỏ mục đích và lý tưởng sống.

Hắn không sai, Nam Cung Ly Châu cũng không sai, sai chỉ là do vận mệnh.

Vận mệnh bắt họ yêu nhau, rồi lại đẩy họ đứng ở hai phía đối lập, cho nên tình cảm này vốn chú định bi thương.

"Mà chàng ấy... Từ lúc gả cho chàng ấy, trái tim ta vốn dĩ đã chết, ta luôn cho rằng chàng cũng là người không có tình cảm, ta tưởng chàng cũng vô tình giống ngài, nhưng buổi tối chúng ta thành thân, chàng ấy uống say, say đến bất tỉnh nhân sự, lúc đó, chàng ấy luôn gọi tên một người, luôn gọi, chàng ấy nói muốn cho người đó hạnh phúc hoàn chỉnh nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào làm được. Từ khoảnh khắc đó, ta mới biết thật ra chàng là chân thật, chân thật hơn bất kỳ ai."

Nói tới đây, nàng quay đầu nhìn ta, tuy hai mắt đẫm lệ nhưng vẫn đang cười, cười đến miễn cưỡng, cười đến bi thương.

"Ngươi có biết ta hâm mộ, ghen ghét ngươi thế nào không!"

Theo ánh mắt của nàng, Bùi Nguyên Hạo cũng nhìn ta, mà lúc này ta chỉ biết đờ đẫn đứng đó, không thể nói gì, cũng không làm gì được.

Bùi Nguyên Tu... Bùi Nguyên Tu...

Nam tử như trích tiên đó từng nói với ta muốn cho ta hạnh phúc, ta không biết tình cảm của y bắt đầu từ khi nào, cũng chưa từng biết tại sao tình cảm của y lại sâu đậm như vậy, nhưng hiện tại, ta và y đang đứng ở hai phía đối lập.

Đây chính là vận mệnh sao?

Nam Cung Ly Châu chậm rãi đứng dậy, lảo đảo đỡ cột buồm nhìn về phía trước, đượm buồn cười nói: "Bắt đầu từ lúc đó, ta liền hi vọng chàng yêu ta, ta cố gắng làm thê tử tốt của chàng, ta làm mọi việc vì chàng ấy, ta chỉ hi vọng chàng có thể dành cho ta tình cảm như vậy." Nói rồi, nàng quay đầu nhìn ta, "Cho nên ta không muốn ngươi chết."

"..."

"Trước khi chàng yêu ta, trước khi ta thay thế được ngươi, ta sẽ không để ngươi chết!"

"..."

"Ta muốn có được trái tim chàng một cách hoàn chỉnh."

Nghe nàng nói những lời này, sắc mặt Bùi Nguyên Hạo trắng bệch, ánh mắt luôn hướng về phía Nam Cung Ly Châu, khẽ cười.

Nụ cười này là tự giễu, là bi ai.

Đúng lúc này có mấy tướng sĩ đeo đao chạy tới, quỳ xuống khi còn cách hắn năm bước: "Khởi tấu Hoàng Thượng, thuyền cả Thắng Kinh đã ở trước mặt chúng ta, hiện tại đang chuẩn bị quay đầu!"

Ngay khoảnh khắc này, ánh mắt mê ly của hắn lập tức tỉnh táo lại. Hắn đứng dậy nhìn phía trước, con thuyền lớn trong sương mù dày đặc quả nhiên đã dừng lại, có lẽ vì phát hiện bên này không đúng lắm.

Nam Cung Ly Châu cũng mở to mắt nhìn chằm chằm bên đó.

"Vạn tuế, bây giờ có thể..."

Không đợi họ nó hết, Bùi Nguyên Hạo chậm rãi nâng tay, lạnh giọng: "Đi!"

Mấy tướng sĩ kia nhận lệnh, đáp: "Tuân chỉ!"

Dứt lời, bọn họ lập tức đi tới hai bên boong tàu, lấy ra mấy cờ màu, múa may, động tác rất có tiết tấu, vừa nhìn liền biết là cờ tín hiệu!

Bọn họ đây là...

Ngay lúc ta còn nghi hoặc khó hiệu, hai bên sơn cốc đột nhiên xuất hiện bóng ma khổng lồ đi về giữa cốc cùng với tiếng rít lớn quanh quẩn cứ như thiên quân vạn mã rong ruổi lao nhanh, lại như hai con mãnh hổ gào thét lao xuống.

Nhìn kỹ mới thấy thế mà là hai đội chiến thuyền.

Thủy sư Chu Sơn!

Đúng vậy, thủy sư Chu Sơn, nếu ngay từ đầu Bùi Nguyên Hạo đã biết sự xuất hiện của Nam Cung Ly Châu là mưu kế, vậy mọi hành động tiếp theo đều là giả, lùng bắt thích khách, triển khai thủy chiến, toàn bộ rút quân đều là giả, chỉ có một việc là sự thật.

Đó là hắn thật sự điều thủy sư tới chính vì khoảnh khắc lúc này!

Không... Không...

Ta lắc đầu. Giờ phút này ta như trở về đêm Tử Cẩm Thành đại loạn đó, bức vua thoái vị đoạt đích, trước mắt đều là máu nhuộm đỏ cả bầu trời, cũng nhuộm đỏ mắt ta.

Nếu máu đỏ chảy từ tr3n người Bùi Nguyên Tu xuống...

"Hoàng Thượng..." Ta theo bản năng chạy qua bắt lấy ống tay áo hắn, quỳ xuống, "Đừng... Đừng..."

Hắn quay đầu trừng mắt nhìn ta, vung tay áo.

Thấy hắn vung tay áo, tướng sĩ hai bên lập tức ra cờ hiệu cho chiến thuyền, cờ màu đỏ tươi vẽ ra đường cong trong không trung như nhiễm máu.

Không!

Cùng với tiếng Nam Cung Ly Châu kêu gào thê lương, chiến thuyền nổ pháo về phía con thuyền lớn kia.

Đùng!

"Đừng! Đừng! Nguyên Tu..."

Nam Cung Ly Châu điên cuồng gào thét, thậm chí muốn nhảy xuống. Hai mắt Bùi Nguyên Hạo đã ửng đỏ nhưng vẫn giữ chặt tay nàng, kéo nàng vào lòng mình. Ngọc công công và Thủy Tú cũng không màng tất cả mà giữ chặt ta, không cho ta đi về phía trước.

Cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn con thuyền lớn kia dần chìm xuống.

Chứng kiến cảnh này, ta sợ tới ngây người, máu toàn thân như kết thành băng.

Con thuyền ấy bị hủy rồi, vậy Bùi Nguyên Tu...

"Nguyên Tu!" Nam Cung Ly Châu bị Bùi Nguyên Hạo giam cầm trong lòng, đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ đâm vào lồng ng.ực hắn.

Mà Bùi Nguyên Hạo lại không hề né tránh, chỉ ôm nàng thật chặt, nhìn nàng.

Chủy thủ đâm vào ng.ực hắn, khoảnh khắc ấy, Nam Cung Ly Châu cũng run rẩy.

Mọi người đều không ngờ nàng có mang theo hung khí, cũng không ai ngờ nàng lại đột nhiên đâm Bùi Nguyên Hạo. Giờ khắc này, tất cả đều sợ ngây người, sau một lúc lâu mới có nguwofi hét lên.

"Hoàng Thượng cẩn thận!"

"Bảo vệ Hoàng Thượng!"

Bùi Nguyên Hạo vung tay ngăn cản mọi người xông tới.

Hắn vẫn cúi đầu nhìn Nam Cung Ly Châu, đau đớn trong ánh mắt đủ để hủy diệt tất cả.

"Nàng thật sự muốn giết ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment