Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 388

"Ngơi lấy đâu ra nhiều tiền thế hả?"

Nghe câu hỏi này, không biết vì sao sắc mặt Lưu Tam Nhi bỗng trở nên ảm đạm, hắn thấp giọng: "Trong nhà đúng là không có tiền, ta lên thị trấn cầm cố vài món mới cầm cự được chút. Có điều..." Nói tới đây hắn hơi nhíu mày dường như không muốn nhắc lại, xua tay, "Không sao, đều qua rồi, bây giờ cô nương không sao thì tốt."

Dứt lời, hắn còn cười với ta.

Nhìn đôi mắt sáng như sao của hắn, ta đột nhiên không biết phải làm thế nào.

Khi nãy ở buồng trong những lời Lưu đại ma nói với ta rất giống những vở kịch nói về việc "ân cứu mạng lấy thân báo đáp", tuy ta không nghĩ Lưu Tam Nhi sẽ không đề ra yêu cầu như thế, hắn cũng không thể vì suy nghĩ đó mà cứu ta nhưng mấy ngày nay nhìn hắn tỉ mỉ chiếu cố mình, dù thế nào, ta cũng cảm thấy bản thân đã nợ một món nợ không thể trả nổi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói dịu dàng.

"Tam ca."

Vừa nghe, Lưu Tam Nhi lập tức đi mở cửa. Vân Hương mặc một chiếc váy màu lam đứng ngoài cửa, thấy hắn, nàng liền nở nụ cười. Hai người vừa nói chuyện vừa trở lại phòng, ta đỡ bàn đứng dậy, cười nói: "Vân Hương, cô nương tới rồi."

"A, Khinh Doanh cô nương cũng ở đây sao!"

Lời này hình như hơi vô nghĩa nhưng ta không để ý, chỉ cười gượng đứng đó.

Vân Hương lại quan tâm hỏi thăm Lưu Tam Nhi: "Thương thế của huynh sao rồi? Muội bảo hai ngày nay để muội đến giúp huynh huynh lại không chịu."

Lưu Tam Nhi nở nụ cười sảng khoái, cử động cánh tay bị thương: "Xem đi, thật sự không sao, không cần lo lắng. Đại phu cũng nói chỉ cần không khuân vác đồ nặng, không để miệng vết thương vỡ ra là không sao. Ta còn định ngày mai lên thị trấn một chuyến."

"Huynh muốn lên trấn? Vậy tốt quá, chúng ta cùng đi đi."

"Muội đi làm gì?"

"Nương của muội muốn dẫn muội lên thị trấn tìm người viết thư cho mấy ca ca." Nói tới đây, hai mắt Vân Hương phát sáng.

Lưu Tam Nhi lại nhíu mày: "Cần gì phải đi tìm người viết thư, ông ta viết một phong thử sẽ đòi hai mươi văn tiền. Ta đây viết cho nhà muội không phải tốt hơn sao!"

"Nhưng tay của huynh..."

Lưu Tam Nhi cúi đầu nhìn tay mình, mới nhớ cánh tay còn bị thương, không khỏi thở dài.

Ta đứng bên cạnh im lặng nãy giờ, lúc này nhẹ giọng nói: "Nếu không chê, cứ để ta viết giúp cô nương đi."

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn ta: "Cô nương..."

"Ừ."

"Khinh Doanh?" Lưu Tam Nhi kinh ngạc, "Cô nương biết chữ hả?"

"Biết một chút."

Lưu Tam Nhi cười nói: "Cô nương thật lợi hại. Trong số những người ta quen có rất ít nữ tử biết chữ."

Hắn chỉ lo nói chuyện với ta, hoàn toàn không chú ý tới Vân Hương đã xấu hổ cúi đầu.

Ta vội hòa giải: "Vân Hương cô nương, cô nương muốn viết gì cứ nói với ta."

"Để ta về hỏi nương đã." Dứt lời, Vân Hương bỏ đi không thèm quay đầu.

Ta nhìn sang Lưu Tam Nhi, muốn khuyên, lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ đành thở dài.

Hắn nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn ta: "Có chuyện gì à?"

"Không, không có gì." Ta thuận miệng hỏi, "Ngươi từng đi học."

Hắn gật đầu: "Ừ, lúc ta còn nhỏ phụ mẫu từng cho ta đi học ở trường tư thục mấy năm."

Trong thôn Cát Tường ta ở mấy ngày nay, cả thôn hình như chỉ có một tú tài, người ta bây giờ cũng đã già, sách nhà ông ta còn bị người nhà dùng để đốt lửa bếp lò, thật sự đáng tiếc, mà những người khác đều như Vân Hương.

Thật không ngờ Lưu Tam Nhi lại biết chữ.

"Ta thấy trong thôn hình như chỉ có vài người biết chữ."

"Đúng vậy, ta cũng không biết tại sao phụ mẫu lại cho ta đi học, rõ ràng chính họ đều không biết chữ. Có điều ta chỉ học có mấy năm, ta nhớ tiên sinh vừa nói học xong Đại Học ta đã không đi học nữa."

"Tại sao?"

Hắn khẽ cười: "Không có tiền, không học tiếp nổi."

Ta sửng sốt, lúc này tuy hắn đang cười nhưng nụ cười ấy không còn sảng khoái như ngày thường, ngược lại để lộ sự cô đơn.

Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc, hắn lập tức che giấu cảm xúc của mình, cười nói: "Có điều vậy cũng tốt, may mà biết được mấy chữ, không đến mức mù chữ bị đám tham quan ô lại tùy ý lừa gạt. Chắc cô nương không biết đây, trước đây bọn họ rất hay bắt nạt người dân trong thôn, thường lấy ra ít công văn không có giá trị ép mọi người nộp thuế, may mà khi ấy ta vừa từ Dương Châu về mới phá hỏng gian kế của họ. Đám người đó đối xử với bá tánh như vậy nhất định không có kết cục tốt!"

Nhìn thái độ phẫn hận của hắn, ta bỗng không nói nên lời.

Chuyện ở phương Nam không phải một sớm một chiều, cũng không phải vấn đề ba tánh bọn họ có thể lý giải, Bùi Nguyên Hạo đang ở thượng vị, tuy có lòng thống trị phương Nam thật tốt nhưng thi hành chính trị cũng không phải một lần là xong, đặc biệt là khi hắn đã phá hủy cuộc đàm phán giữa Thắng Kinh và Giang Nam đã gián tiếp tỏ rõ thái độ của hắn. Thật ra chỉ cần người hiểu cục diện một chút đều có thể nhìn ra Thắng Kinh không thể nhìn trúng Trung Nguyên phát triển an toàn hoặc vứt bỏ thuế má của Giang Nam mang đến cho họ vinh hoa phú quý và hưởng lạc, Bùi Nguyên Hạo muốn tạo ra một Trung Nguyên thịnh thế, nhất định phải thoát khỏi sự kiềm chế của Thắng Kinh với phương Bắc. Cứ như vậy, sức lực của họ sẽ bị phân tán, cho nên lúc này vẫn bất lực với phương Nam.

Chỉ là cứ tiếp tục như vậy, không biết thế cục phương Nam sẽ đi theo hướng nào.

Mới hàn huyên một lúc, bên ngoài lại có người tới, lần này không phải Vân hương quay lại mà là mẫu thân của Vân Hương - Triệu đại nương tới.

Ta và vị Triệu đại nương này không tính là xa lạ, nhưng ngày thường dù gặp ta bà cũng rất ít nói chuyện. Lúc đầu ta không hề biết lý do, đến bây giờ coi như cũng đã hiểu.

Vừa thấy bà, Lưu Tam Nhi liền tiếp đón: "Đại nương, sao người lại tới đây? Vân Hương đâu?"

"Nó hả, đột nhiên nói không khỏe nên không qua."

"À."

Nói tới đây Triệu địa nương quay đầu nhìn ta, hơi cau mày: "Nghe Vân Hương nói cô nương biết viết thư?"

Ta cười đáp: "Đúng vậy."

"Một nữ hài tử như cô nương cũng biết chữ?"

"Lúc nhỏ trong nhà có dạy một chút."

"..."

Thấy Triệu đại nương có vẻ không tin, ta nhờ Lưu Tam Nhi đến nhà lão tú tài kia mượn giấy bút tới. Trải giấy ra bàn, ta cầm bút, hỏi: "Đại nương, người muốn nói gì về lệnh thang?"

Từ đầu đến cuối Triệu đại nương cứ nhìn ta chằm chằm, lúc này mới hoàn hồn: "Hả?" Thì cứ nói chúng đánh giặc phải cẩn thận, đừng có lo liều mạng, ta và Vân Hương đang chờ chúng về."

"Vâng."

"Còn nữa, ta có nhờ người mang cho chúng hai cái áo bông, hỏi xem có vừa người chúng không, nếu không vừa thì ta làm cái khác, bây giờ ở phương Bắc lạnh lắm..."

"Vâng."

Ta gật đầu, vừa nghe vừa viết.

Lưu Tam Nhi ở bên hỏi: "Đại nương, không phải Triệu đại ca và Triệu nhị ca năm nay sẽ về sao? Sao còn phải đánh giặc?"

"Cũng không biết phương Bắc lại xảy ra chuyện gì, chẳng những không cho chúng về, nghe nói còn tăng nhân số, cho nên năm nay hai người chúng không thể về! Sắp vào đông rồi, phương Bắc sẽ có tuyết, nghe nói lạnh tới mức hai tai cũng bị đông cứng! Hai nhi tử của ta thật đáng thương..."

Triệu đại nương còn đang liên miên nhắc lại, tay ta nắm bút lông theo bản năng siết chặt.

Phương Bắc còn đang đánh giặc? Còn đang gia tăng nhân mã?

Lệnh cấm đánh bắt cá ban bố xuống, nói cách khác Bùi Nguyên Hạo còn ở Dương Châu, sự việc đã qua hơn một tháng, hắn và phương Nam đàm phán thế nào cũng nên có kết quả rồi, tuy ta không quan tâm chuyện bên kia nhưng gần đây Dương Châu hết sức bình tĩnh, không có bất luận ồn ào, chứng tỏ việc đàm phán giữa họ đã có tiến triển.

Nhưng đúng là thế, cộng thêm việc Bùi Nguyên Hạo nổ pháo với thuyền của Ân hoàng hậu, như vậy hoàng tộc và Thắng Kinh đang trong giai đoạn căng thẳng!

Hiện tại còn gia tăng nhân mã cho phương Bắc, chẳng lẽ... Phương Bắc có chiến sự lớn?

Ta còn đang ngây người nghĩ, Lưu Tam Nhi nhìn ta: "Khinh Doanh cô nương, sao vậy?"

"Hả?" Ta hoàn hồn, nhìn họ, mỉm cười, "Không có gì, ta viết xong ngay đây."

Viết một phong thư chỉ một lát là xong, ta cầm phong thư đã khô mực, gấp lại đưa cho Triệu đại nương: "Đại nương giữ kỹ, có thể giao cho người gửi thư rồi."

Triệu đại nương nhìn bức thư trong tay, lại nhìn ta, vô cùng kinh ngạc. Trầm mặc một hồi, bà lấy ra hai mươi văn tiền nhét vào tay ta: "Cho ngươi."

"Người làm gì vậy?"

"Không thể bắt cô nương làm việc không công, sức khỏe cô nương còn không tốt."

Ta nhìn bà, vô cùng xúc động. Thật ra ta biết bà không thích mình là vì nữ nhi Vân Hương, nhưng câu nói khi nãy vẫn thể hiện sự quan tâm. Đây là tính cách chất phác của dân chúng, không có âm mưu, không có tính kế, nên yêu thì yêu, nên hận thì hận!

Tôi muốn từ chối nhưng bà cứ nhất quyết bắt ta phải nhận, cả hai giằng co một lúc, ta chỉ đành nói: "Như vậy đi đại nương, ta nhận của người mười văn tiền thôi được không?"

Bà nghĩ nghĩ, cũng đồng ý.

Ta cầm mười văn tiền kia xoay người đưa cho Lưu Tam Nhi.

Hắn sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, ta đã nói: "Ngươi đi nói với gia đình lão tú tài kia chúng ta mua bút mực và giấy, sau này trong thôn có ai muốn viết thư đều không cần lên thị trấn, ta viết thư cho mọi người, một bức mười văn tiền, không kể số lượng ít hay nhiều."

Hắn nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, lập tức cười nói: "Được!"
Bình Luận (0)
Comment