Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 390

Ta mỉm cười: "Không sao, ta còn vài đường nữa là xong rồi. Nếu không kịp giao cho hàng, lão bản sẽ không cần ta nữa."

Dứt lời ta xoa mắt, lau mồ hôi tay vào khăn, vẫn tiếp tục thêu.

Lưu Tam Nhi nhìn ta một hồi, xoay người ra ngoài.

Ta không để ý, vẫn tiếp tục thêu.

Một lát sau vừa thêu xong một con, ta ngẩng đầu vận động, mới phát hiện Lưu Tam Nhi không thấy đâu.

Chẳng lẽ hắn về nghỉ ngơi rồi sao?

Từ lúc ta tới đây, hắn phải ngủ trong căn nhà tranh nhỏ ngoài sân, bình thường chỉ cần ăn cơm xong, hắn sẽ không ở đây nữa, ta cũng biết hắn vì tránh tị hiềm, tuy cảm thấy như vậy rất phiền cho hắn nhưng trước mắt không có đáng ngại.

Chỉ mong ta có thể giúp hắn một chút đã tốt lắm rồi.

Nghĩ vậy, ta vận động cổ tay một chút, đang định cầm kim tiếp tục thêu thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.

Ngẩng đầu lại thấy Lưu Tam Nhi thở hổn hển chạy đến trước mặt ta, tr3n đầu còn dính vào cọng cỏ.

"Ngươi đi đâu đấy?"

Hắn cười cười, lấy đồ giấu sau lưng ra.

Trước mắt ta tức khắc có ánh sáng nhấp nhoáng.

Ta sửng sốt: "Đây là..."

"Đom đóm đấy!" Hắn cười ha ha, "Ta mới xuống ruộng bắt? Sao hả, bây giờ có phải đã sáng hơn không?"

Hắn vừa nói vừa vội đưa đom đóm đến gần.

Ta ngẩn ra.

Kỳ thật ánh sáng đom đóm vô cùng mỏng manh, còn lập lòe không ngừng mang đến cảm giác có thể tắt bất cứ lúc nào lại chiếu sáng gương mặt trẻ tuổi trước mắt cùng nụ cười ấm áp ấy.

Ta nhìn hắn, trái tim thoáng rung động.

"Sao hả? Sáng không?"

"Sáng..."

"Vậy cô nương thêu xong cái này thì đừng thêu nữa, ta chiếu sáng cho cô nương." Dứt lời, hắn đến bên bàn, tay cầm băng gạc đựng đom đóm như cái giá treo đèn lòng.

Rõ ràng đã sáng hơn nhưng không biết vì sao tầm mắt lại trở nên mơ hồ.

Hắn nhìn ta, nói: "Mau thêu xong đi rồi đi nghỉ."

"Ừ..." Ta xoa hốc mắt, tiếp tục xe chỉ luồn kim.

Đến khi thêu xong thì đêm đã khuya, bản thân ta cũng không nhịn được mà ngáp một cái, ngẩng đầu thì thấy nam nhân giúp ta chiếu sáng sớm đã buồn ngủ, tuy còn miễn cưỡng đứng đó nhưng nét mặt ngây thơ, đầu cứ chúi xuống như gà mổ thóc.

Ta bật cười, đột nhiên muốn trêu cợt hắn, liền nhẹ nhàng đứng dậy đến gần, nhân lúc hắn đang hăng say ngủ gà ngủ gật, bật thình lình "A" một tiếng bên tai hắn.

"A!"

Hắn kêu còn to hơn ta, cả người nhảy dựng lên, ngay cả băng gạc đom đóm cũng ném đi.

"Ha ha ha..."

Nhìn dáng vẻ của hắn, ta bật cười, hắn lúc này mới hoàn hồn, thấy vẻ mặt bỡn cợt của ta cũng không nhịn được mà cười: "Cô nương làm gì đấy, dọa ta sợ muốn chết!"

Ta còn đang cười, trước mắt bỗng có những ánh sáng le lói lướt qua.

Cả hai đều ngẩn người, tập trung nhìn mới biết thì ra là đom đóm.

Băng gạc bị hắn ném xuống đất, đom đóm ở bên trong đều bay ra. Chỉ chốc lát sau, những com đom đóm đã vây quanh chúng ta, ánh sáng lập lòe liên tục giống như vô số ánh sao, mà chúng ta cứ như đặt mình trong dải ngân hà.

Cảnh trí thật đẹp!

Ta nhìn cảnh trí trước mắt, đột nhiên mơ màng.

Từ khi nào hình như cũng từng có một ban đêm như vậy, cũng có ánh sáng nhấp nháy như vậy, mà ta lại hồn nhiên cho rằng mình đứng trong phong cảnh này, lại không biết bản thân đã trở thành phong cảnh của người khác.

Cũng thành con mồi của kẻ khác.

Nếu không có những đêm đó, những ánh sáng đom đóm kia thì sao?

Tất cả liệu có khác nhau không?

Ta có phải vẫn có thể làm tiểu cung nữ không tiếng tăm trong nội tàng, chờ đến khi xuất cung, dùng toàn bộ tích cóp của mình kinh doanh nho nhỏ, gả cho một nam nhân trung thực, có lẽ ăn không đủ no mặc không đủ ấm nhưng thời điểm ăn không đủ no đó hắn sẽ nhường đồ ăn cho ta, thời điểm mặc không đủ ấm ấy hắn cũng sẽ dùng vòng tay sưởi ấm ta.

Ta ngẩng đầu, xuyên qua ánh sáng đom đóm nhìn gương mặt sạch sẽ của nam tử trẻ tuổi này.

Hắn cũng nhìn ta, ánh mắt sáng như ánh đom đóm, đơn thuần như dòng suối, sạch sẽ mà mát lạnh, thậm chí khiến người ta luyến tiếc khơi gợi chút gợn sóng.

Sau một lúc lâu, ta nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Đẹp quá!"

"..."

Không biết vì sao nghe câu ca ngợi này, mắt ta đột nhiên đỏ ửng.

Như vừa từ trong mộng tỉnh lại, Lưu Tam Nhi hoảng sợ lùi một bước, lắp bắp nói: "Khinh Doanh cô nương, xin lỗi, ta..."

"..."

"Ta... Ta... Không còn sớm nữa, cô nương nghỉ ngơi đi."

Nói xong, hắn chạy ra ngoài như bỏ trốn.

Ta đứng tại chỗ nhìn ngắm đom đóm bay khắp phòng, rất lâu sau vẫn chưa rời đi.

...

Những ngày kế tiếp, ban ngày ta viết thư giúp người ta, buổi tối thêu thùa may vá, lão bản kia giao rất nhiều việc, nếu không làm vội có thể sẽ không giao kịp, vì thế đêm nào cũng thức khuya, có lẽ cũng chính vì vậy, ta cảm thấy bản thân ngày càng trở nên lười biếng, không có tinh thần.

Nhưng trước mắt chỉ có thể cố gắng.

Từ sau đêm đó, mỗi lần nhìn thấy ta Lưu Tam Nhi đều xấu hổ. Ta biết hắn không có tâm tư kia, chỉ là hai chúng ta dù gì cũng là trai đơn gái chiếc, sống chung như vậy khó tránh sẽ ngượng ngùng, cho nên mấy ngày nay, chúng tuy tuy cùng sống trong một căn nhà nhưng đều cố ý vô tình tránh mặt nhau.

Thời gian cứ thế trôi qua nửa tháng, sáng nay ta vẫn theo hắn đi họp chợ. Vết thương tr3n tay hắn đã khỏi, chỉ để lại một vết sẹo, mấy ngày trước đánh bạo xuống sông bắt cá, dự trữ đến hôm nay để đi bán.

Lên chợ, hắn vẫn bày sạp ở chỗ cũ, hắn vừa ngồi xuống, ta liền nói với hắn: "Ngươi ở đây đi, ta đi giao hàng cho phường thêu."

"Có cần ta đi chung không? Ta thấy sắc mặt cô nương không tốt lắm."

"Không sao."

Ta mỉm cười, một mình cầm tay nải tới phường thêu.

Lão bản nhận lấy tay nải, vừa mở ra, lập tức lộ vẻ hài lòng: "Không tồi, không tồi."

Ta lau mồ hôi tr3n trán, cuối cùng cũng có thể thở phào.

"Cô nương, tay nghề của cô nương đúng là không tệ, trước đây làm việc ở đâu vậy? Với tay nghề này của cô nương chỉ sợ rất khó tìm ở Dương Châu."

Ta khẽ cười, không đáp.

Thật ra lý do thoái thác ta đã nghĩ xong rồi. Ta vốn là người Tương Tây, từng làm việc ở phường thêu bên đó, vì quê nhà gặp lũ lụt nên mới tới nương nhờ cô mẫu, ở lâu không tiện ăn không ở không nên phải ra ngoài kiếm sống. Lý do thoái thác này vốn không có vấn đề, nhưng không biết có phải do thức đêm nhiều ngày liên tiếp hay không, khi nãy mới đi bộ một chút, ta đã cảm thấy cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, hiện tại bụng cũng hơi đau nên không muốn mở miệng.

Lão bản cũng nhìn ra ta không khỏe, cẩn thận hỏi: "Cô nương? Cô nương sao vậy?"

"Không sao, chỉ hơi mệt thôi." Ta lau mồ hôi tr3n trán, miễn cưỡng cười, "Lão bản, lần này còn việc gì giao cho ta không?"

"À, lần này có việc tốt cho cô nương làm đây." Lão bản tươi cười lấy một cái tay nải ra, "Việc lần này không nhiều, nhưng cần thêu tinh tế, là đồ dùng cho một lão gia nhà giàu. Ta thấy chỗ chúng ta người có thể làm chỉ có cô nương. Cô nương mang về thêu đi, tiền thưởng không thiếu phần cô nương đâu."

"Đa tạ lão bản chiếu cố!" Ta cảm tạ.

Lão bản lại dặn dò ta vài câu, tính tiền công cho ta. Ta nhét hai điếu tiền nặng trĩu vào túi, đa tạ ông ấy lần nữa rồi rời khỏi phường thêu đi tìm Lưu Tam Nhi.

Vừa ra ngoài, đối diện với ánh mặt trời, trước mắt bỗng trắng toát, ta lập tức choáng váng, vội đỡ cánh cửa mới đứng vững.

Không biết thế nào cơ thể ngày càng khó chịu, cũng không thể nói chuyện, mỗi bước đi như đạp lên bông, bụng nhỏ đau đơn. Ta ôm bụng đi về phía trước, tuy cắn chặt răng nhưng mồ hôi lạnh vẫn như hạt châu đứng dây không ngừng rơi xuống.

Đúng lúc này, phía trước có một quan sai cưỡi ngựa vọt tới.

Gã vừa giục ngựa vừa quát với bá tánh bên đường: "Quan phủ có lệnh bắt đầu từ ngày mai kiểm tra hộ tịch! Quan phủ có lệnh, từ ngày mai bắt đầu kiểm tra hộ tịch!"

Kiểm tra hộ tịch?

Vừa nghe, toàn thân ta lập tức mềm nhũn, thiếu chút té ngã, may mà có một bàn tay to kịp thời duỗi tới ôm lấy ta.

Ta lảo đảo mấy cái, hốt hoảng ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt quan tâm lo âu của Lưu Tam Nhi.

"Khinh Doanh, cô nương sao vậy?"

"Ta... Ta..." Ta nói không nên lời, chỉ biết bản thân rất khó chịu, tay bắt lấy vạt áo trước ng.ực hắn, cắn răng, "Ta... Ta thấy không khỏe."

"Cái gì? Không khỏe?" Vừa nghe, hắn lập tức bế ta lên.

Ta chấn động, mở to mắt nhìn hắn.

Hắn không nói gì, bế ta nhanh chóng đi về phía trước.

Nơi này dù sao cũng là chợ người đến người đi, mọi người thấy bọn ta như vậy đều sôi nổi ghé mắt, nhưng hắn như không quan tâm, nghiêm túc đi thẳng về phía y quan ở trước, bế ta đến trước mặt một vị lão đại phu: "Đại phu, ông mau xem cho nàng ấy đi!"

"Đây là..."

"Nàng ấy thấy không khỏe, ông mau xem cho nàng ấy, có phải bị bệnh rồi không?"

Lão đại phu nhìn ta, thấy sắc mặt ta trắng bệch, mồ hôi ròng ròng, cũng vội nói: "Tới đây ngồi xuống đi."

Lưu Tam Nhi cẩn thận đặt ta ngồi xuống ghế dựa, hai tay vẫn còn bảo vệ cạnh ta.

Lão đại phu kia cẩn thận bắt mạch, đột nhiên nhíu mày.

Lưu Tam Nhi vừa thấy vậy, căng thẳng hỏi: "Đại phu, đã xảy ra chuyện gì?"

Lão đại phu kia nhìn hắn, lại nhìn ta, trầm giọng: "Hai người các ngươi sao vậy? Tiểu nương tử này đã có thai ba tháng, sao các ngươi không hề hay biết hả?"
Bình Luận (0)
Comment