Hoa viên cách đó không xa truyền tới tiếng ăn uống linh đình ồn ào. Màn đêm đen nhánh lúc này cũng không ngăn được đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo ẩn ẩn theo gió đêm động lòng ngừng bay tới, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi rượu ở khắp nơi. Nơi đó, chính là chỗ tổ chức dạ yến.
Chẳng qua, sự phồn hoa như vậy cách ta quá xa.
Ta đứng bên hồ nghe tiếng ca múa thăng trầm từ nơi đó truyền tới, xung quanh mình lại là một mảnh tịch liêu, chỉ có ảnh của chính mình trên mặt hồ làm bạn.
Ta đi dọc theo hồ, lại đi qua chỗ gấp khúc ở hành lang thì nghe tiếng bước chân dồn dập. Quay đầu lại, ta thấy một tiểu cung nữ vội vàng chạy tới, thần sắc kinh hoảng. Nàng không thấy ta, từ một góc chạy tới đầu kia của hành lang gấp khúc.
Xảy ra chuyện gì sao?
Ta theo bản năng đi theo, vừa tới chỗ ngoặt đã thấy nàng chạy vào đình bát giác trong hồ, mà nơi đó có mấy thân ảnh quen thuộc. Ta vừa nhìn liền nhận ra, bọn họ chính là nhóm cơ thiếp bị Diêu Ánh Tuyết trừng phạt không cho tham dự dạ yến tối nay.
Hồng Vi, Lục Hà, Tư Dao... Bọn họ ở đây làm gì?
Ta dừng bước, nương theo bụi hoa lén nhìn bọn họ, chỉ thấy tiểu cung nữ kia chạy tới, hành lễ. Hồng Vi tiến lên, hình như hỏi cung nữ một câu gì đó, tiểu cung nữ kia liền cung kính trả lời, nhưng ta lại đứng quá xa, không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Các nàng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý. Tư Dao vẫy tay cho tiểu cung nữ kia lui xuống.
Lòng ta ẩn ẩn dâng lên một tia bất an, vì thế ta đứng trên hành lang gấp khúc đầu bên này chờ, thấy tiểu cung nữ kia đã đi xa, Hồng Vi mới chậm rãi rời khỏi, xa xa nhìn về phía dạ yến, cười lạnh.
Trong gió đêm, ta rốt cuộc cũng nghe được nàng ta nói cái gì, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo: "Diêu Ánh Tuyết, ta sẽ khiến ngươi mất hết tất cả!"
Vừa nghe xong, lòng ta không khỏi cả kinh.
Bọn họ muốn đối phó Diêu Ánh Tuyết, chẳng lẽ, sẽ ra tay trên dạ yến sao?
Nghĩ như vậy, ta liền vội vàng xoay người chạy về phía hoa viên bên kia, nhưng vừa đi mấy bước, ta lại do dự...
Hiện tại ta đi làm cái gì chứ? Nếu dạ yến đêm nay thật sự xảy ra chuyện, còn ta lại không có mặt, vậy mọi thứ sẽ không liên quan tới ta. Nếu ta tới đó, chắc chắn sẽ chịu liên lụy. Huống hồ, Bùi Nguyên Hạo và Diêu Ánh Tuyết đều chán ghét ta tới cực điểm, bây giờ đi, chỉ sợ bọn họ lại cho rằng ta có ý đồ xấu.
Ta dừng bước, cắn chặt răng, đang muốn xoay người trở về thì thấy tiểu nha đầu Bích Tú hôm nay theo hầu Diêu Ánh Tuyết dự tiệc vội vã chạy tới. Nàng vừa thấy ta, lập tức lên tiếng: "Thanh Anh, gặp ngươi ở đây thì tốt quá!"
"Chuyện gì thế?"
"Trời lạnh, phụ nhân kêu ta trở về lấy thêm lò sưởi nhưng lúc này ta lại đau bụng quá."
"Hả?" Ta vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng ôm bụng, vẻ mặt vô cùng khổ sở: "Chỉ sợ do buổi trưa ăn nhiều dưa quá nên ứ lạnh trong người. Thanh Anh, ta đi nhà xí một lúc, ngươi giúp ta đưa cái này cho phu nhân, mau đi đi!"
Nói xong, nàng liền đặt lò sưởi vào tay ta, sau đó xoay người chạy đi.