Ta cúi đầu: "Thái tử điện hạ là trữ quân một nước, uy phong lẫm liệt, không giận tự uy, người gặp người sợ, theo lý thường chính là như vậy."
"Vậy vì sao ban đầu ở Tàng các, ngươi không sợ ta?"
"..." Một bàn tay từ từ duỗi tới nâng cằm ta lên, tuy sức lực không lớn nhưng lại khiến ta không thể kháng cự. Ta chỉ có thể ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dịu dàng kia.
Y nhìn ta, hỏi: "Vì sao ngươi phải sợ ta?"
Ánh mắt y vẫn ôn nhu như ngọc, giống hệt ánh mắt trong tối hôm đó tại dạ yến, nhưng người dịu dàng như thế lại có thể đủ khiến cho trái tim một người cảm thấy băng giá.
Giống như nhìn thấu tâm tư của ta, y hỏi: "Thanh Anh, ngươi vì thấy ta xử lý Hạ gia quá vô tình, nên mới sợ ta, đúng không?"
"..."
Y khẽ thở dài: "Ngươi cũng biết, vì sao ta phải đồng ý cách làm của Tứ đệ mà."
"..."
Y nhẹ nhàng buông ra ta, tiếp tục: "Hạ Thanh Châu không chỉ có mỉa mai triều chính, sau lưng hắn còn cấu kết với cường đạo phía Nam, nếu không nghiêm trị cả nhà, chỉ sợ vẫn chưa đủ. Hạ Liên Sinh là nam nhưng lại mang dáng vẻ của nữ tử, đẹp động lòng người, có tiếng trong kinh thành này. Hắn được Tứ đệ thu nhận, cũng chỉ phục vụ một mình Tứ đệ, nếu phải sung quân, chỉ sợ kết cục của hắn... Còn thảm hơn kỹ nữ."
Nghe xong y nói, đầu ngón tay vốn lạnh lẽo của ta đột nhiênrun rẩy.
Thông đồng với cường đạo, chế nhạo triều chính, luận quốc pháp phải trị tội tới ba đời, bỏ một mình Hạ Thanh Châu ít nhất còn có thể bảo toàn tính mạng cho mấy chục người; mà Hạ Liên Sinh, ta cũng loáng thoáng nghe nói qua thanh danh của hắn, ngẫm lại nếu để người như vậy sung quân, chỉ sợ vẫn còn chưa tới nửa đường đã bị hành hạ đến chết.
Điều ta không nghĩ tới chính là... Y đang giải thích với ta.
"Thanh Anh, kỳ thật ta..."
Nhìn y tựa hồ như còn muốn thêm nói gì đó, ta khẽ hé môi, cắt ngang lời y: "Thái tử điện hạ làm việc đương nhiên có đạo lý của mình, là Thanh Anh không hiểu chuyênn."
Bâng quơ một câu lại càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, ta cúi đầu, lặng lẽ nhìn ngón tay của chính mình, ta có thể cảm nhận được ánh mắt y đang nhìn ta, nhưng cuối cùng ta vẫn không chịu nhìn y.
Không biết trôi qua bao lâu, ta nghe y thở dài một tiếng.
"Thanh Anh."
"..."
"Cho dù có một ngày ngươi hiểu được con người của ta, nhưng ta vẫn không thể nhìn thấu được ngươi."
Trái tim run lên, ta từ từ ngẩng đầu nhìn y, mà y cũng chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ: "Có đôi khi, ta thật hy vọng không biết tên ngươi, mà ngươi, vẫn còn ở trong Tàng Các giúp ta lấy sách.
Nói xong y liền xoay người đi, cũng không quay đầu lại.
Không biết vì sao, nhìn bóng lưng y từ từ biến mất dưới ánh mặt trời, rõ ràng là vị công tử tác phong nhanh nhẹn, hơi thở không nhiễm khói bụi trần gian, nhưng lại mang đến cho ta loại cảm giác chua xót không thể hiểu nổi.
Bùi Nguyên Tu...