Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người - Lâm Giang Công Tử

Chương 8

Cha tôi không cho Tề vương câu trả lời chắc chắn, nhưng tin tức Cao gia phản chiến Lăng Tiêu truyền ra ngoài rất nhanh, gần như chưa tới nửa ngày, trong cung liền điều động Ngự Lâm quân, vây quanh nhà tôi cực kỳ chặt chẽ.

Khẩu dụ của thánh thượng, thương cảm cha tôi tuổi cao lại bị bệnh liệt giường, cố ý phái Ngự Lâm quân đến đây bảo vệ sự an toàn của Cao gia.

Nửa đêm, tôi nằm trên giường thật lâu không chìm được vào giấc ngủ, tôi nghĩ có lẽ tôi nên đi hòa thân, như vậy tất cả các tranh chấp đều sẽ dễ dàng giải quyết, huống chi gả cho Tề vương hay là Hung Nô chưa từng gặp mặt, đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt.

Ngoài màn có bóng dáng lắc lư của người khác, tôi vừa hoảng sợ muốn ngồi dậy, đã bị người ta duỗi tay đè chặt, mượn ánh trăng, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người tới, không chỉ tức giận, giọng nói còn lộ ra lạnh lùng: “Thế tử gia trèo nhầm cửa sổ phải không? Nơi này là Cao phủ, cũng không phải hương khuê của Viêm Hoa quận chúa.”

Mấy tháng không gặp, Tô Mặc cao lớn không ít, với tuổi này của hắn đúng là thời điểm trưởng thành, cơ thể cao lớn phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của nam tử Tô gia, trong thời gian ngắn hắn đã trở thành một thiếu niên nhanh nhẹn.

Chỉ tiếc công tử như ngọc, lại không phải là người tốt đẹp gì.

Tô Mặc nghe vậy, mím môi trầm mặc, vừa mở miệng giọng nói đã trầm thấp hơn lúc trước rất nhiều: “Tiểu Ninh Tử đừng đồng ý lời cầu thân của Tề vương.”

Tôi cười lạnh nhìn hắn chằm chằm: “Tô Mặc, huynh cho rằng huynh là ai? Tôi muốn gả cho ai huynh có tư cách sao? Cứ làm tốt vai trò Quận Mã gia của huynh đi!”

“Em… em thật sự hận tôi sao?” Tô Mặc khoanh tay đứng trước giường, mỗi câu mỗi chữ giống như bỏ ra rất nhiều khí lực.

Nếu nói hận hắn, tôi càng hận bản thân giờ phút này không có tiền đồ, rõ ràng cái gì hắn cũng chưa nói, lại chỉ ảm đạm cụp mắt, không nhịn được mắt đỏ hồng: “Tôi hận nhất người khác lừa tôi, Tô Mặc… huynh yên tâm, tôi không gả cho Lăng Tiêu đâu.”

Nghe vậy hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngẩng đầu: “Tiểu Ninh Tử…”

“Bởi vì tôi là công chúa thánh thượng sắc phong đi hòa thân, tôi muốn đi Hung Nô.”  Không chờ hắn mở miệng, tôi tiếp tục nói.

Tô Mặc nửa quỳ trên giường, kéo cánh tay tôi, “Tôi sẽ không để em lấy chồng xa, sẽ không để em gả cho bất cứ kẻ nào ngoài tôi.”

Nước mắt đè nén trong hốc mắt không có cách nào khống chế được, thế là tôi cười ha hả che giấu, vừa hất tay hắn ra vừa dồn dập hỏi: “Huynh có tư cách gì không cho tôi gả, huynh có tư cách gì nói như vậy? Tô Mặc, huynh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cứ trêu đùa tôi, bắt nạt tôi hết lần này đến lần khác? Ở Quốc Tử Giám tất cả cùng lắm chỉ là tuổi nhỏ đùa vui, bây giờ tôi và huynh đều lớn rồi, tôi sẽ không tin là thật, huynh cuối cùng không lừa được tôi…”

Tô Mặc nắm chặt hai tay thành quyền, bỗng nhiên vươn tay ôm tôi vào ngực:

“Tóm lại tôi sẽ không, cũng không cho phép… Tề vương, nếu như hắn ta còn dám trêu chọc em, tôi sẽ giết hắn…”

Sức mạnh của hắn rất lớn, mặc cho tôi kích động giãy dụa cũng sống chết không chịu buông, biết tôi mệt mỏi, Tô Mặc liền vươn tay xoa lưng tôi, “Ngủ đi… ngủ một giấc, ngày mai đều tốt.”

Giọng nói của hắn như mang theo ma lực thôi miên, dưới âm thanh trầm thấp mị hoặc kia, tôi thật sự thiếp đi, một đêm không mộng mị.

Sáng sớm ngày hôm sau tôi bị tiếng ồn ào la hét ngoài cửa làm tỉnh, đẩy cửa ra liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của mẫu thân đứng trong sân.

“Tô gia xảy ra chuyện rồi.” Mẫu thân vừa thấy tôi liền nói.

Tôi giật mình, có dự cảm xấu quanh quẩn trong lòng, “Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

“Đứa trẻ Tô Mặc này ban đêm xông vào hoàng cung, chọc giận hoàng thượng, không chỉ bị mất tước vị thế tử, hôn sự với quận chúa cũng ngâm canh, may mắn được thái hậu cầu tình, hoàng thượng xem xét công trạng của tổ tiên Tô gia, miễn tội cho nó, mệnh nó đến biên quan tòng quân, không diệt được Hung Nô không được về triều…” Dường như mẫu thân cũng không hiểu được tình hình thay đổi đột ngột, vừa nói vừa nhíu mày suy nghĩ.

“Cái đó… hoàng thượng không phải chủ trương gắng sức nghị hòa sao? Hơn nữa… Tô gia…” Trong ấn tượng của tôi, lúc chiến sự Hung Nô vừa nổi lên, Quốc Công phủ rõ ràng xin nghỉ, cũng không tham dự, bậy giờ muốn Tô Mặc tòng quân, “Quốc Công gia có chịu không?”

Mẫu thân trừng mắt nhìn, có chút mờ mịt lắc đầu, “Việc hôn nhân của con và Tề vương…”

“Hoàng thượng đã thay đổi chủ ý, muốn chiến đến cùng với Hung Nô, sẽ không hòa thân, đề nghị của Tề vương liền không tồn tại.” Tôi nắm chặt tay mẫu thân, nói từng chữ.

Tô Mặc đi biên cương thời gian cực kỳ gấp gáp, ban đầu tôi còn tưởng hắn sẽ tới nói tạm biệt với tôi, kết quả không có, sau ba ngày nghe cha nói, hắn đã xuất phát.
Bình Luận (0)
Comment