Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 19

Eo biển Ba Sĩ trong chương này chính là eo Bering nhắc đến ở chương 9, mình có sự nhầm lẫn tên giữa hai eo biển, đúng là eo Ba Sĩ, mọi người có thể xem lại chú thích về eo biển này ở chương 9. Chân thành xin lỗi vì sai sót này, hihi!!! Cô không trả lời hắn.

Trình Mục Dương rũ mắt nhìn mọi biểu tình của cô, một lần lại một lần xâm nhập, dùng toàn lực. Mồ hôi từ người hắn chảy xuống dừng trên lưng cô. Nam Bắc cuối cùng không chịu nổi mở miệng gọi tên hắn, nhưng Trình Mục Dương lại nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong miệng, cùng cô hôn sâu.

Hắn rời đi môi cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có khỏe không?”

Nam Bắc bị hắn tra tấn không có khí lực, chính là nghiêng đầu đi, ôn nhu dùng mặt cọ cọ vào sườn hắn.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trừ bỏ ván bài cùng vụ giết người khi nãy, hai người dường như là làm từ lúc hoàng hôn đến đêm khuya. Một ngày ngắn ngủi, cô trằn trọc hầu hạ dưới thân thể hắn, chưa bao giờ nghỉ ngơi.

Cô không biết vì sao hắn lại cố chấp với cô như vậy.

Sự cố chấp khiến người ta không thể giãy dụa.

Sau nửa đêm, Trình Mục Dương mặc vào quần dài, để thân trần đi đến kéo rèm cửa sổ xuống, trong phòng không còn ánh sáng. Cô nằm ở trên giường, cảm giác bên cạnh hơi rung động, sau đó hắn đã nhanh chóng lao vào lòng cô: “Khó chịu sao?” Tay hắn dọc theo đùi cô, tiến vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Khó chịu.” Giống bị hỏa thiêu, đau.

Cô xoay người lại nhìn ánh mắt hắn: “Trình Mục Dương, có phải em thiếu nợ anh cái gì hay không?”

Trong bóng đêm, không thể phân biệt ánh sáng hay ánh mắt.

“Là anh thiếu em. Chưa từng có người nào đặt dao ở cổ anh, hơn nữa lại vì một người đàn ông khác.” Trình Mục Dương cười cười, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói. “Lúc còn nhỏ, thường nghe người lớn nói, con người sa đọa chỉ vì dục vọng trong lòng quá mãnh liệt. Bọn họ rất thích dùng từ…” Thanh âm của hắn tạm dừng, “Tâm niệm thành ma.”

“Tâm niệm thành ma.” Cô thì thào, “Rất có ý nghĩa.”

Trình Mục Dương thuộc dạng người, cho dù cầm dao mổ cũng có thể nói ra chuyện nhà Phật.

“Có ý nghĩa sao?” Hắn cười, “Có nghe chuyện xưa của Phật tổ chưa? Khi Thích Ca Mâu Ni làm người, từng ngồi dưới cây bồ đề, xếp bằng hướng về hướng Đông, tuyên bố với mọi người nếu không ngộ đạo sẽ không đứng dậy.” Hắn kéo một cái chăn mỏng, che lại người cô, “Đến ngày thứ bốn mươi sáu, xung quanh ông ta xuất hiện vòng ánh sáng, ma vương sợ ông ta thật sự thành Phật nên cho ba phụ nữ đến dụ hoặc ông ta. Ba người này đại diện cho cho nhạc dục, tham dục cùng ái dục. Tất cả đều bị Thích Ca Mâu Ni nhìn thấu, họ đều hóa ra chân thân (chân thân: hình hài thật sự).”

“Chân thân là cái gì?”

“Một bộ xương khô, tất cả dục niệm chỉ là một bộ xương khô không máu thịt.”

Cô dùng chân cuốn lấy chân hắn, nhắm mắt lắng nghe. Giọng nói của hắn trong bóng đêm mềm mại, lạnh lẽo nhưng nhỏ nhẹ, làm cho người nghe rất thích thú.

“Anh vốn có thể làm người tốt, đáng tiếc, người dụ hoặc anh lại là em.” Trình Mục Dương nửa thật nửa đùa, dùng môi chạm vào hai má cô.

So sánh như vậy, thật sự là mờ ám.

“Theo lời anh nói, nếu anh nhìn thấu em, em sẽ hóa thành xương khô sao?” Nam Bắc nâng khóe miệng, dùng chóp mũi cọ cọ xương quai xanh của hắn, “Ông ngoại của anh có phải không muốn anh dính dáng đến thế giới đen tối này không? Những gì dạy cho anh đều đặc biệt từ bi, đặc biệt siêu thoát gì đó.”

“Không sai biệt lắm.” Hắn không phủ nhận, “Nhưng lại không được như mong muốn. Ngủ đi, anh ngủ với em.”

Cô dạ, giống như thật sự đang ngủ.

Qua thật lâu, bỗng nhiên lại nhẹ giọng nói: “Vừa rồi đã quên nói, em tin tưởng anh.”

Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Quần áo của cô đã bị hắn làm nhăn nhúm không chịu nổi, chỉ có thể để Trình Mục Dương đến phòng cô lấy quần áo mới đến đổi. Trình Mục Dương chọn một chiếc váy hoa dài màu đỏ sậm, có màu trắng điểm xuyết trên tay áo ngắn, trông rất nhẹ nhàng.

Cô để thân trần bước xuống giường, phát hiện hắn lại đang thản nhiên nhìn cô.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, soi sáng toàn bộ căn phòng.

Nam Bắc bỗng nhiên cười cười, đứng trước mặt hắn, nhanh chóng mang quần áo mặc vào.

Trình Mục Dương theo thói quen dựa vào sô pha, chân lười nhác gác lên chiếc bàn gỗ trong phòng, ăn một miếng thịt hun khói cùng sôcôla. Nhìn cô, ánh mắt im lặng.

Cuối cùng, cô nhảy đến chỗ hắn, cảm thán nói một câu: “Anh có biết, ở Vân Nam hàng năm đều có mưa rất nhiều, đặc biệt ẩm ướt. Có đôi khi, em rất nhớ những ngày tháng ở Bỉ, có người giúp em hong khô quần áo.”

“Cảm ơn Nam đại tiểu thư, còn nhớ rõ công lao vất vả của anh.”

“Em vẫn nhớ rõ.” Nam Bắc đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, cắn một miếng bánh ngọt trong tay hắn, “Chẳng qua là, Trình Mục khi đó với ông chủ Trình hiện nay khác nhau quá lớn, em cho rằng đó là hai người khác nhau.”

Lúc cô ngẩng đầu lên, hắn nhanh chóng tươi cười.

“Kỳ thật đều giống nhau.” Hắn cúi đầu, dùng lưỡi liếm sôcôla trên khóe miệng của cô.

Cằm Nam Bắc để trên tay vịn sô pha, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau học ở Bỉ, lúc em mới học tiếng Pháp anh đã học xong, lúc em bắt đầu học anh đã học từ lâu. Khi đó em là hai bàn tay trắng, nhưng anh đã bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc. Xem ra, thật sự là giống như, chẳng qua là em không biết.”

Trình Mục Dương không phản ứng nở nụ cười: “Em vẫn giống như xưa.”

Cô từ chối cho ý kiến.

Trình Mục Dương lấy quần áo ra từ trong tủ, bỗng nhiên nói: “Anh có một cuộc điện thoại quan trọng.”

Cô gật gật đầu: “Em về trước phòng.”

“Không cần đi.” Trình Mục Dương đem áo sơmi mặc vào, chậm rãi cài cúc áo: “Anh nói tiếng Nga, đừng quá để ý.”

Cô cười: “Anh nói chuyện điện thoại trước mặt em còn ít sao?”

Nam Bắc cầm đĩa thịt hun khói trên bàn, đi chân không đến bên cạnh cửa sổ, đứng phía sau rèm nhìn mặt trời chiếu sáng ngoài kia.

Trình Mục Dương nhận điện thoại, bình tĩnh dùng tiếng Nga nói chuyện: “A Mạn?”

“Chu Sinh đã quyết định con thuyền sẽ đến vùng biển khu vực phía Nam.” Giọng nói của A Mạn từ bên kia điện thoại truyền đến, tiếng Nga rất chuẩn, “Nhưng đêm nay khoảng bảy giờ chúng ta sẽ thay đổi tuyến đường, quay trở về eo biển Ba Sĩ. Nhớ kỹ, từ tám giờ đến tám giờ mười lăm, du thuyền sẽ hoàn toàn ngừng chuyển động. Nhất định phải tận dụng 15 phút này nhảy xuống thuyền bơi về hướng Đông Nam 1000 thước để lên đảo nhỏ. Hòn đảo kia rất nhỏ, mặt biển lại tối đen, chắc chắn sẽ không có người phát hiện.”

“Đã biết.” Trình Mục Dương nhìn cửa sổ sát đất, Nam Bắc dùng miệng in lên kính thủy tinh một dấu son sôcôla, hình ảnh xinh đẹp, khéo léo. Hắn nhịn không được nở nụ cười.

“Cùng lúc này, trực thăng của cậu cất cánh từ Philippines, 8 rưỡi sẽ đến đảo nhỏ đó.” A Mạn nói tiếp, “Chỉ cần cậu thuận lợi lên trực thăng, chúng tôi sẽ tung ra tin đồn cậu đã chết.”

“Hiện tại là tháng mấy?” Trình Mục Dương đột nhiên hỏi.

“Đầu tháng bảy.” A Mạn theo bản năng trả lời xong mới thấy câu hỏi của hắn kỳ quái.

“Hiện tại là thời gian bão mạnh ở eo biển Ba Sĩ, hạm đội của Nga bình thường đều tránh đi hai tháng này.” Trình Mục Dương nói rất chậm, đồng thời như đang tự hỏi gì đó, “Đây là con đường rất nguy hiểm.”

A Mạn thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác, trước khi lên thuyền không ai biết hành trình của Chu gia, nếu hắn đến gần eo Ba Sĩ, chúng ta chỉ có thể tìm một nơi gần đấy để lên.” Cô dừng một chút, “Xuống một chút nữa chính là Đài Loan, nếu vào phạm vi Đài Loan, gây ra tiếng nổ mạnh sẽ rất phiền phức. Nhưng mà không phải cậu nói đêm nay rời đi là thời điểm tốt nhất sao? Hay là cậu muốn ở lại.”

“Không có khả năng.” Hắn quyết đoán nói cho A Mạn, “Khu vực biển phía trước đá ngầm dày đặc, gió thổi rất mạnh, có khả năng thuyền sẽ va chạm với đá ngầm vỡ thành sáu bảy mảnh.”

Hắn càng nói chậm, âm thanh lại càng nhẹ nhàng.

Dễ nghe cực kỳ.

A Mạn cười rộ lên: “Như vậy, bơi trong bão khoảng 1000 thước với va chạm đá ngầm chìm thuyền, cậu muốn chọn cách nào?” Cô hỏi xong, không đợi Trình Mục Dương trả lời, lại trêu chọc hắn: “Hay là từ bỏ, để lần sau?”

“Hiện tại từ bỏ không khác nào đánh rắn động cỏ.” Trình Mục Dương bình tĩnh trả lời A Mạn, “Con rắn đang ngủ đông, nếu lần này để nó phát hiện nguy hiểm, lần sau sẽ rất khó dụ nó ra khỏi hang. Cứ làm theo kế hoạch, kỹ thuạt bơi lội của tôi cũng không tồi, 1000 thước không thành vấn đề.”

Lời nói của Trình Mục Dương làm A Mạn yên tâm hơn, loại yên tâm này chính là do nhiều năm tín nhiệm mà tạo thành.

Bọn họ đã đối mặt qua nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn.

Trong thế giới này, nhất là khu vực đẫm máu ở Đông Âu, tuyệt đối không có người yếu đuối làm lãnh đạo, càng không có những ngày tháng bình yên hưởng thụ. “Vua chiến tranh” không chỉ là một danh từ trên sách, mà là băng tuyết bao trùm Moscow, là đôi giày tẩm máu đi ra từ gia tộc.

“Nam Bắc của cậu thì sao?” Trước khi cắt điện thoại cô hỏi.

“Nam Bắc ——”

Nam Bắc vừa mới lấy tay lau sạch kính thủy tinh, nghe thấy tên mình thì quay đầu.

Đoạn đối thoại này không ngắn, cô chỉ nghe hiểu được cách phát âm. Cô bạn cùng phòng đã từng dạy cô nói tên của mình bằng tiếng Nga. Cô nhìn ánh mắt Trình Mục Dương muốn tìm ra điều gì nhưng vô ích. Hắn vẫn cầm điện thoại không nói gì, Nam Bắc đến trước mặt hắn.

Khoảng cách gần như vậy có thể ngửi được mùi bạc hà trên người Trình Mục Dương.

Miệng hắn vừa động giống như đang cười: “Nghe hiểu sao?”

“Vâng.”

“Nghe hiểu bao nhiêu?”

“Nghe hiểu tên của em.”

Trình Mục Dương ra hiệu chớ lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Chờ anh nói xong điện thoại.”

“Được.” Nam Bắc cũng hạ giọng, cánh tay đặt lên vai hắn, nửa đùa nửa thật nói, “Nếu muốn bán em, phải bán giá tốt một chút.”

Hắn cử động ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên trán cô: “Anh luyến tiếc.”

Nam Bắc nhăn lại cái mũi, thể hiện sự không tin của bản thân.

Trình Mục Dương cười một cái, dùng tiếng Nga nói qua điện thoại với A Mạn, rất chậm: “Về Nam Bắc, làm theo sự sắp xếp tôi đã nói hôm qua.”

—Hết chương 19—
Bình Luận (0)
Comment