Một Đời Ngọt Ngào

Chương 11

Cố Thiến Thiến mặc dù có ý nghĩ thông minh như là, dùng bộ mông ngồi mạnh thêm một chút lực, chợt nghe thấy An Thế Trúc cười khẽ, một tay anh từ sau lưng vòng lại, để ở trên sườn của cô, một tay kia nâng cong đầu gối của cô lên, thoải mái ôm cô ngồi.

Cố Thiến Thiến cả người cứng đờ, động đậy cũng không dám động, bởi vì tay An Thế Trúc để ở sườn gần ngay ngực cô, di chuyển lên trên một hai cm, có thể…

Cô hối hận, cô hoàn toàn quên mình là nhân vật gì, mà An Thế Trúc là nhân vật gì.

An Thế Trúc điều chỉnh tư thế xong, đã đem tay ở sườn Cố Thiến Thiến sờ đến trên lưng, Cố Thiến Thiến cảm thấy an toàn rồi, xoay người, không được tự nhiên nói: “Tôi muốn đứng lên.”

“Ngồi ở trong lòng anh.” An Thế Trúc nhẹ nhàng từ chối đề nghị của cô. Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, đối với con người mặt dày, lại còn rất bá đạo này, Cố Thiến Thiến đã muốn giãy dụa, sau đó lại bị An Thế Trúc nhấn vào trong ngực làm một tiết mục cường hôn, mặt cô có chút nóng, nhụt chí, ôm thì ôm đi, dù sao cũng đã ôm nhiều như vậy rồi, cũng không phải là lần đầu tiên.

Cố Thiến Thiến nghĩ đến đành phải thành thật lại, hai người nghỉ ngơi một lát, sẽ đi xuống núi, hai phút đồng hồ sau, cô lập tức phát hiện, cô thật sự là suy nghĩ quá ít rồi!

Môi An Thế Trúc sao lại thế này? Hôn ở đỉnh đầu cô từ tóc rồi hôn đến cằm, Cố Thiến Thiến thử né tránh, giây tiếp theo đầu bị An Thế Trúc giữ chặt, sau đó nụ hôn của anh từ cằm rơi vào môi.

Đỉnh núi mặc dù có đèn đường chiếu sáng, nhưng cái đình nhỏ hẻo lánh này bên trong chỉ có ánh trăng sáng tỏ dưới bầu trời rọi xuống, đầu Cố Thiến Thiến bị nâng lên, cô mở to mắt, An Thế Trúc cũng mở to mắt, khuôn mặt tuấn dật của anh trong bóng đêm có hình dáng mơ hồ, nhưng mắt anh lại sáng ngời tựa như một viên lưu ly tràn đầy đen bóng.

Anh dường như đang cười, đường cong đôi mắt nhu hòa như nước hồ mùa xuân, trong con ngươi của anh không có khí thế bức người, chỉ có tình cảm mềm mại.

Cố Thiến Thiến mạnh mẽ nhắm mắt lại, đôi mắt An Thế Trúc lại càng thêm rõ ràng hiện lên ở trong lòng của cô, ánh mắt đó tựa như có ma lực bất thường, làm cho cô bất tri bất giác khẽ mở môi, thẳng đến khi đầu lưỡi của anh ở trong miệng của cô công thành đoạt đất, Cố Thiến Thiến mới phản ứng lại, tâm tình hoang mang rối loạn, tựa như ở trong nháy mắt mất đi người trong lòng.

Cố Thiến Thiến cảm thấy lưỡi mình như dư thừa, ở trong miệng mình tựa như mọi chỗ đều bị An Thế Trúc xâm chiếm, anh không ngừng dùng đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, Cố Thiến Thiến tức giận lấy lưỡi mình cuốn lưỡi anh, sau đó lưỡi của cô liền bị An Thế Trúc cuốn vào trong miệng anh mút mát.

“A a a…”

Cố Thiến Thiến khóc không ra nước mắt, lưỡi bị mút run lên, thu trở lại không được, thật lâu sau An Thế Trúc rốt cục buông môi cô ra, Cố Thiến Thiến che môi mình, căm giận trừng mắt nhìn An Thế Trúc, biểu tình căm giận còn chưa duy trì được quá 2 giây, Cố Thiến Thiến thấy kinh hoảng mắt choáng váng, ngực cô, bàn tay kia sao lại thế này?

Khi nào thì đã sờ lên ? Cố Thiến Thiến cứng họng trừng mắt nhìn An Thế Trúc, “Anh… Anh…”

Tay An Thế Trúc cứ trắng trợn không kiêng nể như vậy mà chui vào áo trong của cô, Cố Thiến Thiến không biết nên làm biểu tình như thế nào nữa, là kinh sợ quá độ hay là bi phẫn không hiểu.

Cố Thiến Thiến nhịn, đè tay An Thế Trúc lại, An Thế Trúc nở nụ cười, bàn tay bị đè lại liền dùng đầu ngón tay sờ mạnh lên da thịt mềm mại ở ngực cô.

Cố Thiến Thiến vội vàng lấy thêm tay đè lại, cuối cùng chỉ lộc sơn chi trảo* của An Thế Trúc không có cách nào khác nhúc nhích, Cố Thiến Thiến còn chưa kịp tức giận, An Thế Trúc lấy đầu dựa vào đầu cô, trong giọng nói trêu tức đầy ý cười: “Em luyến tiếc tay của anh sao? Đè chặt lại nhanh như vậy ?”

*Lộc Sơn chi trảo: móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo” hình thành.

Cố Thiến Thiến buông tay ra, ngay sau đó An Thế Trúc xoa nắn ngực của cô, xoa không nhẹ không mạnh, Cố Thiến Thiến khóc không ra nước mắt đè lại tay của An Thế Trúc, An Thế Trúc nở nụ cười, tiếng cười làm cho người ta hận không thể cắn một miếng.

Buổi tối lúc Cố Thiến Thiến trở về ký túc xá, chột dạ nên lén lút như kẻ trộm, trở về ký túc xá cô vội chui vào giường mình, đầu chôn vào trong ổ chăn, tim trong lồng ngực đập mạnh làm cho cô hít thở không thông, cô còn chưa kịp suy nghĩ, đầu óc vẫn đang rối loạn, thì chuông điện thoại vang lên.

Vừa thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại làm cho cô nghiến răng nghiến lợi, cô định tắt máy, nhưng, tắt máy An Thế Trúc nhất định sẽ gọi điện tới ký túc xá…

Cố Thiến Thiến buồn bực tiếp điện thoại.

“Đã lên đến nơi chưa?”

“Đến rồi!” Cố Thiến Thiến tức giận trả lời, anh ta đưa cô đến tận dưới ký túc xá, nhìn thấy cô lên lầu, còn phải gọi điện thoại tới hỏi một lần nữa.

An Thế Trúc “Ừ!” một tiếng, giọng nói trầm ấm từ trong miệng anh thông qua sóng điện thoại truyền vào tai Thiến Thiến, tựa như mang theo một loại mê hoặc người khác.

Cố Thiến Thiến cảm thấy tai mình nong nóng, hoang mang rối loạn khăng khăng nói: “Tôi tắt điện thoại đây, tôi muốn đi rửa mặt…”

“Ừ, ngủ ngon, mơ đẹp…”

Mơ đẹp?! Cố Thiến Thiến ngẩng đầu làm một vẻ mặt ưu thương, cô kiên định cho rằng tối hôm nay nếu có mơ, nhất định là gặp ác mộng!

Trên thực tế, Cố Thiến Thiến cũng không ngủ mơ, cô mất ngủ đến ba giờ sáng, sau đó lúc 3 giờ rưỡi gọi cho tên đầu sỏ gây nên chuyện này – An Thế Trúc.

Anh hại tôi không ngủ được, anh cũng đừng mong ngủ!

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?” Lúc An Thế Trúc nói câu đầu tiên còn mang theo giọng nói mơ màng vì đang ngủ bị đánh thức, lúc nói câu thứ hai đã tỉnh táo hơn phân nửa, câu cuối cùng mang theo giọng nói nghiêm túc.

Cố Thiến Thiến nói quanh nói co, cô không thể nói bởi vì trong lòng đang không bình thường, nên cố ý ép buộc An Thế Trúc.

“Tôi đang ở ký túc xá…” Cố Thiến Thiến chui đầu vào trong chăn, đem giọng nói đè lại rất nhỏ, rồi trả lời.

An Thế Trúc bình tĩnh lại, anh lười biếng ngồi ở trên giường, “Gặp phải ác mộng?”

Cố Thiến Thiến có lệ ừ hai tiếng, An Thế Trúc trầm mặc 2 giây, “Bây giờ anh tới đón em nhé?”

“Hả?” Mắt Cố Thiến Thiến choáng váng, 3 giờ rưỡi sáng sao?

“Cổng chính ký túc xá khóa rất…”

An Thế Trúc nở nụ cười, giọng nói vừa mới tỉnh trầm thấp mang theo vài phần thần thái sáng láng: “Dùng một thanh sắt là có thể xử lý!”

Cố Thiến Thiến lập tức nghĩ về một chuyện trước đây, khi đó cha mẹ Cố Thiến Thiến lại quăng cô đến nhà An Thế Trúc, Cố Thiến Thiến quên mang chìa khóa nhà, ngày hôm sau mới phát hiện sách giáo khoa quên ở trong nhà, An Thế Trc mười tuổi gọi tới một anh trai thân thích, sau đó anh trai kia cầm thanh sắt, kim loại, màu bạc, mất vài phút đã mở được cửa nhà Cố Thiến Thiến.

Sau đó An Thế Trúc cũng học được chiêu thức ấy, không có việc gì lại đem cửa nhà mình, cửa nhà Cố Thiến Thiến làm thí nghiệm, làm hỏng mất vài cái khóa, cuối cùng bị mẹ An cầm chày cán bột đuổi đánh mới không dám làm nữa.

Nhưng từ đó An Thế Trúc cũng coi như luyện ra một tay phá khóa chuyên nghiệp, Cố Thiến Thiến buồn bực hỏi An Thế Trúc luyện cái này như thế nào, An Thế Trúc ra vẻ khinh thường cô rồi trả lời : “Có người ngu ngốc tự mình cũng có thể khóa mình trong toilet, còn muốn anh trèo cửa sổ cứu…”

Sau đó An Thế Trúc quả thật cũng dùng tới hai lần, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, nhưng khi đó, Cố Thiến Thiến tuyệt đối không thể tưởng được, tương lai có một ngày, khuya khoắt An Thế Trúc chạy đến dưới lầu ký túc xá cô, dùng thủ đoạn mở cửa, quyến rũ cô,... hành vi này thấy dù sao cũng thấy giống, nửa đêm trèo tường cùng người gặp gỡ, giống như hái hoa tặc vậy?

“Chờ anh một lát, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em.”

Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hiện lên kết thúc cuộc gọi, tim đập ầm ầm, sinh ra một loại mong chờ quái dị, giống như cô muốn mong chờ như thế vậy…

Nhưng, khuya khoắt như vậy cùng người gặp mặt, Cố Thiến Thiến gọi điện lại cho An Thế Trúc, nặng nề nói: “Anh đừng đến…”

“Anh muốn gặp em.”

Cố Thiến Thiến nhấp môi dưới, tim lại một lần nữa đập loạn nhịp.

“Lúc em cần anh nhất, anh xuất hiện trước mặt em đầu tiên, Tiểu Thiến, em có cảm thấy cảm động hay không?”

“Không có!” Cố Thiến Thiến thật đúng không cảm thấy cảm động, thấy nhiều hơn là không biết nói gì cùng bối rối.

An Thế Trúc cố ý thở dài:”Thật không có lương tâm!”

Tắt điện thoại, Cố Thiến Thiến không biết vì sao, mà tim đập quá nhanh, cô như không thở nổi, cô bò xuống giường, nương theo đèn đường ngoài cửa sổ mặc quần áo vào, lại chải tóc, cô che che ngực trái mình, muốn ức chế lại con tim đang đập kịch liệt, nhưng trong đầu lại bất chợt nhớ tới buổi tối khi ở đỉnh núi, An Thế Trúc vuốt ve ngực cô.

Tim đập càng thêm kịch liệt. Cố Thiến Thiến lại sờ sờ ngực mình, vì sao lúc cô sờ không hề có cảm giác gì, lúc An Thế Trúc sờ, cô cảm thấy cả người đều như bị bỏ vào không gian bịt kín mít, sắp sửa hít thở không thông mà chết vậy?

Hơn mười phút sau, Cố Thiến Thiến nghe thấy được tiếng xe phanh lại dưới lầu, cô còn chưa đến xem có phải An Thế Trúc hay không, điện thoại đã vang lên, Cố ThiếnThiến hoảng hốt luống cuống tay chân, vừa rồi mở điện thoại nói là muốn gọi cho An Thế Trúc, cô quên chưa điều chỉnh tiếng chuông điện thoại.

Cố Thiến Thiến cuống quít nhận điện thoại, nhanh chóng đi ra cửa, mới đưa điện thoại tới bên tai nói: “Đã đến rồi sao?”

“Ừ, em xuống dưới đi.”

Thang ở túc xá Cố Thiến Thiến đã đi rất nhiều lần, nhưng không giống lần này, đi từng bước đều làm cho cô cảm xúc nhấp nhô, lại thấp thỏm lo âu, mấy lần muốn bỏ chạy.

Nhưng nếu bây giờ mà bỏ chạy, Cố Thiến Thiến tuyệt đối tin chắc rằng, An Thế Trúc dám đi lên bắt cô lại.

Cố Thiến Thiến xuống đến tầng một, cổng chính ký túc xá rộng mở, một bóng dáng cao to dựa ở cửa, mặt anh chìm trong bóng tối, mơ hồ không rõ, Cố Thiến Thiến không thấy rõ mặt anh, nhưng lại cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người anh, anh im lặng giống như một con sông, mà cô tựa như một con cá sống trong dòng sông đó.

Cố Thiến Thiến đi đến bên người anh, ngẩng đầu, dù đã quen nhau rất lâu rồi, nhưng dường như đây là lần đầu tiên thấy anh rõ ràng đến vậy.
Bình Luận (0)
Comment