Một Đời Ngọt Ngào

Chương 16

An Thế Trúc một đường kéo cô rời khỏi lễ đường lớn, anh giống như nhân vật phong vân vậy, đi đến chỗ nào cũng có thể mang những ánh mắt nhìn theo, Cố Thiến Thiến thật ra muốn giãy dụa, muốn bỏ tay anh ra, nhưng trước công chúng, cho dù cô không tình nguyện như thế nào đi chăng nữa, cũng không muốn cố ý đá đi mặt mũi của An Thế Trúc, tốt xấu cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, cô cũng không muốn để cho anh khó xử.

Vừa rời khỏi lễ đường lớn, nhìn xung quanh không có người chú ý đến bọn họ, cô bắt đầu rút tay mình về, An Thế Trúc nắm chặt lại, liếc mắt nhìn cô một cái.

Cố Thiến Thiến bỗng nhiên bị anh liếc mắt nhìn một cái không hiểu sao lại thấy có chút chột dạ, kỳ thật lúc chiều cùng Lâm Thanh ở chung, cô đã cảm thấy có chút chột dạ, chỉ là sau đó còn thật sự tập luyện, vẫn chỉ thảo luận chi tiết biểu diễn, chút chột dạ ấy cũng từ từ không còn nữa, cô mất tự nhiên rời tầm mắt.

An Thế Trúc kéo cô đến trước xe, liền buông lỏng tay cô ra, Cố Thiến Thiến vừa thấy xe của anh trong lòng cũng không xoay chuyển, đứng ở một chỗ không nhúc nhích, An Thế Trúc lên xe, kéo cửa kính xe xuống dưới, không mặn không nhạt nói với cô: “Không muốn đến nhà của anh? Tự mình gọi điện thoại cho mẹ anh đi.”

Sau đó…

Anh ta liền bỏ rơi cô, tự mình lái xe đi rồi.

Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn, lấy tay phẩy phẩy bụi đất ở đuôi xe vừa đi qua, nhìn bóng xe An Thế Trúc đi xa, trong lòng nhất thời phức tạp cũng không biết hình dung như thế nào.

Anh ra vẻ tức giận? Cố Thiến Thiến đổi lại không cảm thấy áy náy, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác không nói nên lời.

Cô đứng một lúc, đành đi ra khỏi cổng trường, cô đương nhiên không thể gọi điện thoại cho mẹ An nói mình không đến, bây giờ tài xế miễn phí đi rồi, cô đành phải tự mình đi bộ ra khỏi trường học, ngồi xe bus trở về.

Cô vừa đi, vừa ở một bên khiển trách An Thế Trúc lòng dạ hẹp hòi, đến bến xe, Cố Thiến Thiến buồn bực nhìn bến có một đám người, học sinh đợi xe bus, hôm nay chính là thứ Sáu, cô yên lặng tính, ít nhất còn phải bảy chiếc xe nữa đi qua, mới có thể đến xe cô.

Cô lại ở trong lòng khiển trách An Thế Trúc lòng dạ hẹp hòi.

Chờ cũng là chờ, cô lấy điện thoại vào vài trang web cảm thấy hứng thú đọc, đang đọc, trước mặt bỗng nhiên có một chiếc xe đến đây, cô ngẩng đầu nhìn, thấy không phải là xe bus, lại cúi đầu nghịch điện thoại, chỉ là mắt của cô vừa nhìn màn hình, lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

Xe này nhìn thật quen mắt.

An Thế Trúc hơi trầm mặt xuống nhìn chằm chằm cô: “Lên xe!”

Cố Thiến Thiến nhận ra chủ xe, còn muốn giả vờ không phát hiện, không nghe thấy, dù sao cô cũng không phải ngồi xe của anh ta mới về được, vừa rồi quăng cô ở ven đường, bây giờ muốn gì? Cô cũng có lòng tự trọng! Nhưng mà câu tiếp theo của An Thế Trúc, đã gọi tên của cô, trong giọng nói dường như mang theo lạnh lẽo.

Trước mặt mọi người… Cô nhịn.

Cô yên lặng đóng mạnh cửa xe, cửa xe như muốn rớt ra, sau đó liếc anh một cái. Cố Thiến Thiến vẫn cảm thấy, An Thế Trúc so với cô cùng lắm thì hơn mấy tuổi, lại là từ nhỏ cùng lớn lên, cho nên luôn không thể hiểu nổi, rõ ràng hai người đều ăn đồ ăn giống nhau lớn lên, rõ ràng hai người học cũng giống nhau, vị trí hoàn cảnh cũng không khác nhau lắm, vì sao lại khác biệt lớn như vậy?

Anh hơi trầm mặt xuống, làm cho cô đang không hiểu chuyện biến thành phải cẩn thận.

“Nhẫn đâu?” Anh đột nhiên hỏi.

Nhẫn đương nhiên là vì nguyên nhân nào đó, bị cô tháo xuống. Cô chột dạ đáp: “Tôi… Giữa trưa giặt quần áo, không có cách nào đành phải tháo xuống.”

An Thế Trúc từ trong túi quần lấy ra cái hộp ở lễ đường lớn đã uy hiếp cô, vứt cho cô: “Đeo vào!”

Cố Thiến Thiến yên lặng mở hộp ra, nhịn không được muốn hỏi anh ta rốt cuộc đã mua bao nhiêu cái vậy. Sau khi cô đeo nhẫn vào, bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc trong lòng cô chột dạ cái gì? Cô không chấp nhận thân phận của anh ta, cô cho dù mập mờ với Lâm Thanh cũng không liên quan đến anh ta chứ? Huống chi cô cũng không mập mờ gì, chỉ là luyện tập bình thường!

Cô nhìn chằm chằm ngón tay, trên đó không thể bỏ qua chiếc nhẫn sáng bóng, nhịn không được nghĩ mình uống nhầm thuốc gì mà đầu óc động kinh, thế mà lại chủ động đeo nhẫn vào.

Cô lại liếc anh một cái, vậy mới phát hiện trên ngón tay anh đặt ở tay lái, chiếc nhẫn lóng lánh, là nhẫn nam cùng một loại với nhẫn kim cương trên ngón tay cô.

Cố Thiến Thiến bỗng nhiên cảm thấy hô hấp trong xoang mũi như thiếu không khí, giống như có cảm xúc không rõ lan tràn, sau đó nhiệt độ tăng lên.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm phía trước, hình ảnh vào trong võng mạc nhưng không vào trong đầu óc cô, đầu óc của cô bây giờ như ngũ vị tạp trần, không ngừng hiện ra những đoạn trí nhớ liên quan đến An Thế Trúc.

Mới trước đây, cô bị anh làm cho khóc, bị mẹ An dùng chày cán bột đuổi theo chạy loạn xung quanh, lúc chạy loạn, còn không quên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.

Cha mẹ cô không có ở nhà, giọng nói anh trào phúng, lại nói xấu rằng, đứa bé không có người nào cần, chỉ có thể ở nhà anh ta, sau đó nhắc nhở Cố Thiến Thiến, phải cả đời cảm kích loại tình cảm thu dưỡng của anh ta.

Khi đến trường, tài xế đưa cô và anh đến cổng trường, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô đưa cô đến phòng học, khi tan học, anh lại đúng giờ tới đón cô, mà cô đeo túi sách ở trước cửa phòng chờ anh.



Mãi cho đến khi đến Tĩnh Thủy Viên, cô vẫn còn đắm chìm trong hồi ức, thẳng đến khi An Thế Trúc dừng xe lại, cô mới hồi phục tinh thần lại, cô xuống xe, ở cửa gara chờ anh, anh đậu xe xong, khi đi ra trông thấy cô, khuôn mặt tuấn tú yên lặng tựa như nhu hòa một chút.

Vừa vào cửa, Cố Thiến Thiến chào hỏi mẹ An, sau đó đã bị mẹ An giữ lại phòng bếp, hỏi cô ở trường học thế nào, có quen không, Cố Thiến Thiến trả lời, mẹ An bỗng nhiên vui mừng kêu một tiếng, ánh mắt dừng ở trên ngón tay cô, ha ha nở nụ cười: “Thằng nhóc này động tác thật nhanh! Các con tính thế nào ? Đầu tiên đính hôn chứ? Dì gọi điện thoại cho ba mẹ con trước, thương lượng một chút…”

Mẹ An nói xong thì buông đồ trong tay xuống, nhanh chóng rửa tay đi gọi điện.

Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, muốn giải thích gì đó, không đợi cô kịp nghĩ ra, mẹ An cả tạp dề cũng chưa cởi, đã hấp tấp rời khỏi phòng bếp.

Cô vô lực ôm trán, trong đầu chỉ có một ý niệm trong đầu: Không nghĩ ra là lại bị An Thế Trúc bẫy!!!

Cô còn ở phòng bếp nghiến răng nghiến lợi, trong phòng khách đã truyền đến tiếng cười to lanh lẹ của mẹ An, thế này cô mới nhanh chóng tỉnh ngộ, bị mẹ An thông báo cho cha mẹ cô, đây mới là tệ nhất.

Cô càng thêm buồn bực, thêm rơi lệ đầy mặt, thêm bi thương… Tóm lại, chính là ủ rũ, trong lòng vô cùng đau khổ đi ra khỏi phòng bếp, An Thế Trúc nghênh ngang ngồi ở trên sofa xem TV, trông thấy dáng vẻ này của cô, mỉm cười với cô.

Mắt Cố Thiến Thiến nhìn mẹ An cười toe toét, từ nội dung đối thoại, hơn phân nửa chính là đang nói chuyện với mẹ Cố, lúc ban đầu, hai người tựa như đều đang dốc sức khen ngợi con cái đối phương, ví dụ như mẹ An khen cô, hiểu biết, lại nghe lời, hiển nhiên mẹ Cố cũng khen An Thế Trúc.

“Thằng nhóc đó, cứ như vậy đi…” mẹ An trả lời, sau đó đề tài chuyển tới ba Cố mẹ Cố đến thành phố B, hay là ba An mẹ An đi thành phố C, bàn bạc một chút chi tiết thật tốt vân vân.

Cố Thiến Thiến mắt thấy mọi việc đã xong, trong lòng không tốt tí nào. Cô tràn ngập oán trách hỏi: “Anh nói gì với mẹ anh?” mẹ An vừa thấy nhẫn của cô, trực tiếp không hỏi cô, đã cùng thông gia tương lai thương lượng hôn sự, hiển nhiên cha mẹ hai bên đều biết được tin này.

Tâm tình An Thế Trúc xem ra không tệ, anh mỉm cười trả lời: “Cũng không nói gì, anh chỉ nói với bọn họ, hôm nay anh muốn cầu hôn em.”

Cố Thiến Thiến thật sự muốn lấy nhẫn đập vào mặt An Thế Trúc, người này sao lại âm hiểm như vậy?

Cầu hôn? Anh ta mấy ngày trước đã cầu, còn biến chuyện này thành chuyện vô cùng tùy tiện… Anh ta đeo cho cô hết chiếc nhẫn này đến chiếc nhẫn khác, ở trên xe lúc cô đeo nhẫn, cũng cảm thấy không có gì không thích hợp, anh ta mưu đồ một vòng, hóa ra là ở chỗ này chờ cô.

Khó trách mẹ An gì cũng chưa hỏi cô, vừa thấy cô đeo nhẫn, trực tiếp cùng mẹ Cố thương lượng chi tiết hôn sự, cô bi thương nhìn mặt mày mẹ An hớn hở, bà và mẹ Cố thảo luận đã nhảy vọt đến rốt cuộc nên đi thành phố nào tổ chức, bắt đầu hưng phấn thương lượng, là hôn lễ kiểu Tây, hay hôn lễ kiểu Trung, bạn tốt thân thích hai bên muốn sắp xếp như thế nào.

Thái độ An Thế Trúc hiền hòa kéo tay cô, kéo cô đến sofa ngồi bên cạnh anh, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đã cứng ngắt của cô, thong dong bình tĩnh nói: “Không có việc gì đâu, kết hôn thôi mà, đừng lo lắng!”
Bình Luận (0)
Comment