Một Đời Ngọt Ngào

Chương 5

Cố Thiến Thiến còn chưa phản ứng lại, tay cô đã vô thức sờ soạng chỗ kia, chỉ biết là đụng phải một thứ cứng rắn gì đó, cô còn tưởng rằng là cơ bụng của anh, vì thế lại sờ soạng một chút, giọng nói An Thế Trúc lập tức trở nên trầm thấp vài phần, đầy áp lực: “Đừng sờ loạn.”

Trong lòng An Thế Trúc rất rối loạn, anh muốn cô sờ, nhưng lại sợ cô sờ nữa mình sẽ không khống chế được, làm cô sợ, anh không ngừng nói với bản thân, từ từ sẽ đến, đừng dọa cô.

Cố Thiến Thiến lại không biết mình đụng phải cái gì, liền nhớ ra trước kia có cô bạn ngồi cùng bàn cho cô xem tiểu thuyết đam mỹ, cô “a” một tiếng lùi tay về, cảm thấy tay kia giống như không phải của mình, hận không thể chặt cái tay kia, cô xấu hổ muốn chết, đây có tính là sàm sỡ An Thế Trúc không?

May mắn trong phòng rất tối, bằng không cô ước gì tìm được cái hố để trốn vào, cô giật giật người, nhớ tới người mình đang ngồi như thế nào, đến lúc này còn tựa vào trong lòng An Thế Trúc, cô cảm thấy rất là xấu hổ.

An Thế Trúc ôm bả vai cô, tay mạnh mẽ đem cô đặt trong ngực anh, Cố Thiến Thiến khẽ đẩy anh ra, anh không buông tay, trong đầu cô đột nhiên lại nghĩ đến lúc đồng nghiệp công ty phần mềm của An Thế Trúc, hỏi anh câu kia: ”Đây là cô dâu nuôi từ bé của cậu à?”

Lúc ấy An Thế Trúc cái gì cũng chưa nói, cô phản bác một câu, sau đó An Thế Trúc liền nói sang chuyện khác, mời nhân viên công ty đi ăn cơm.

Nhớ tới những lời này dường như lại càng thêm xấu hổ, tay chân cô cũng không biết để chỗ nào, vẫn ngồi im trong lòng An Thế Trúc không nhúc nhích, khi cô còn đang nghĩ đông nghĩ tây, đèn phòng chiếu phim sáng lên, ánh sáng rất nhẹ, Cố Thiến Thiến vội vàng giãy khỏi tay An Thế Trúc, lúc này anh cũng buông lỏng ra, Cố Thiến Thiến đứng lên, nói rất nhanh: “Tôi đi ngủ đây.”

Sau lưng truyền đến tiếng cười của An Thế Trúc, Cố Thiến Thiến đi nhanh hơn, cô cảm thấy cái tay sờ qua tiểu huynh đệ của An Thế Trúc giống như trúng phải kịch độc.

Cố Thiến Thiến chạy trối chết, xem xong phim kinh dị cô vốn đã sợ, lúc này lại hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, chỉ cảm thấy trong lòng như thiêu như đốt, ảo tưởng có cái hố, đem mình nhảy vào trong hố trốn luôn.

Cố Thiến Thiến tắm rửa xong bắt đầu soi gương lau tóc, khăn tắm trắng khoác lên đầu cô, bất giác trong mắt cô càng không ngừng chớp lên, nhoáng một cái, trong gương tựa như xuất hiện thứ gì đó, Cố Thiến Thiến tự mình đem mình dọa sợ, di chứng sau khi xem phim ma bắt đầu phát tác.

Cô chạy nhanh đem tất cả đèn bật lên, lại mở cửa rộng ra, lúc này cô cũng không dám lau tóc, vì cô cảm thấy khăn tắm sẽ che mắt mình, mà ngoài tầm mắt có mấy thứ không tốt, trước kia cô đều tùy tiện đi tìm An Thế Trúc đến an ủi, hôm nay…

Khụ, giống như cô tình nguyện gặp hồn ma, cũng không nguyện gặp An Thế Trúc, vì cô vừa mới sờ phải tiểu đệ đệ của anh ta. Cô nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, một lúc sau tiếng cửa mở ra, Cố Thiến Thiến nghiêng đầu nhìn sang, AnThế Trúc đang đứng ở cửa, anh hỏi: “Tại sao không đóng cửa?”

Cố Thiến Thiến ở trong lòng trả lời: sợ tới mức không dám đóng cửa.

An Thế Trúc đã đi tới, cau mày nói: “Tóc còn ẩm ướt , em đã nằm trên giường, mau đứng lên, sấy tóc cho khô.”

Cố Thiến Thiến “a” một tiếng, mắt cũng không rất dám nhìn An Thế Trúc, An Thế Trúc tựa như rất rảnh rỗi, đem máy sấy ra, ngoắc tay gọi cô, “Lại đây, anh sấy tóc cho em.”

Cô ngoan ngoãn đi qua ngồi, An Thế Trúc bật máy sấy, gió thổi ra, tay anh chạm vào mái tóc ẩm ướt của cô.

Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm gương, An Thế Trúc chăm chú cúi đầu, giúp cô sấy tóc, tay anh chạm vào mái tóc dài của cô, Cố Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy thật không được tự nhiên.

Cô từ bé chỉ có tật xấu là không thích sấy tóc, sau đó bị mẹ An trông thấy, nên kêu An Thế Trúc sấy tóc cho cô, An Thế Trúc trước kia thường xuyên sấy tóc cho cô, cô cho tới bây giờ cũng không cảm thấy không được tự nhiên, còn rất đắc ý, cho rằng đây là đang báo thù được anh.

Trong gương mặt thiếu nữ có chút đỏ lên, Cố Thiến Thiến lập tức cúi đầu, sợ bị An Thế Trúc phát hiện, còn sợ bị anh phát hiện ra cái gì, cô cũng không biết, chỉ là trong đầu có ý niệm trốn đi.

Sấy tóc được một nửa, An Thế Trúc cầm tóc cô thật cẩn thận, rồi anh ấn đỉnh đầu cô nói: “Cúi đầu làm gì?”

Cố Thiến Thiến lấy tay quạt quạt: “Ha, có hơi nóng.”

Tầm mắt An Thế Trúc dạo qua một vòng trong phòng, nhìn trên tủ đầu giường, cầm lấy điều khiển điều hòa từ xa chỉnh nhiệt độ thấp xuống, Cố Thiến Thiến thấy anh tránh ra, rồi An Thế Trúc cầm máy sấy tiếp tục sấy tóc cho cô, cô cảm thấy mặt mình nóng đến mức luộc chín được cả trứng gà.

Tay anh xuyên qua mái tóc cô, lúc chạm vào da đầu cô, ngón tay đó tạo nên cảm giác đặc biệt mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô muốn trốn tránh.

An Thế Trúc cười đến không có ý tốt: “Em ngủ một mình được không?”

Cố Thiến Thiến hừ một tiếng, không thua kém nói: “Đương nhiên được!”

An Thế Trúc cười: “Vậy em bật nhiều đèn như vậy làm gì?”

Cố Thiến Thiến nói quanh co, “Tôi thích lãng phí điện!”

Cố Thiến Thiến lấy cớ mình buồn ngủ, đuổi An Thế Trúc đi ra ngoài, An Thế Trúc đi tới cửa, quay đầu nói với cô: “Nếu em sợ hãi, có thể ôm chăn tới tìm anh.”

Cố Thiến Thiến thật muốn đem máy sấy đập vào gương mặt anh tuấn của An Thế Trúc.

Cô sấy tóc, lại đi mở cửa rộng ra, vừa nãy lúc An Thế Trúc đi dã đóng cửa lại.

Cửa mở ra, bên cạnh là phòng An Thế Trúc, như vậy cũng có thể đỡ sợ ma hơn một chút, cửa sổ đóng kín lại, cô bò lại trên giường, vẫn không dám nhắm mắt lại, cô mở to mắt nằm đã nửa giờ trôi qua vẫn không ngủ được.

Phòng cách vách Cố Thiến Thiến chính là phòng An Thế Trúc, An Thế Trúc nằm ở trên giường cũng không ngủ, anh đợi một lát không thấy Cố Thiến Thiến đến, vì thế đứng lên, lại đem cửa mở ra rất lớn, tiếp tục chờ, An Thế Trúc cũng không muốn làm gì, anh tuy rằng rất muốn làm chuyện gì đó, tuy nhiên trước mắt chưa đến lúc, anh hưng phấn đợi nửa giờ, thấy Cố Thiến Thiến cũng không lại đây, liền nhảy xuống giường, núi không tìm ta, ta liền đi tìm núi.

An Thế Trúc ôm chăn, vừa định gõ cửa, cửa đã bị đẩy ra.

Cố Thiến Thiến lập tức đi sang giường ngồi xuống: “Anh tới làm gì.”

An Thế Trúc đổ lỗi cho đèn, “Em mở đèn rất ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”

Cố Thiến Thiến nói: “Tôi mở đèn phòng tôi , sao lại ảnh hưởng đến anh .”

An Thế Trúc cười với cô, lộ răng: “Đầu năm nay kinh tế đình trệ, nhà giàu cũng không có lương tâm, đương nhiên là một con người sống tốt, tôi vừa thấy em bật nhiều đèn lãng phí điện như vậy, liền ngủ không được.”

Cố Thiến Thiến: “…”

Đùng!

Gian phòng trở nên tối om. Cố Thiến Thiến nhanh nhẹn bật đèn nhỏ ở đầu giường, trừng mắt nhìn An Thế Trúc. An Thế Trúc quăng chăn lên trên giường, chậm rãi trèo lên giường.

Tuy nói bọn họ trước đây thường xuyên ngủ chung một giường, đó là trước đây, được rồi, vào một ngày nào đó lúc nghỉ hè mười lăm tuổi, trong nhà Cố Thiến Thiến không có người, An Thế Trúc mang theo cô đi xem phim ma xong, hai người lại ở trên một cái giường ngủ một đêm, mười lăm tuổi, cũng không tính là lớn.

Nhưng bây giờ cô đã mười tám tuổi, lại cùng An Thế Trúc ngủ trên một giường…

An Thế Trúc không chút khách khí, nằm xuống liền ngủ, cô dùng chân đá đá chân của anh, “Mau trở về giường của anh đi!”

“Mau ngủ đi!”

An Thế Trúc nằm thật sự thành thật, anh nằm thẳng , hai tay để ở bên người. Cái giường này rộng 2m, rất lớn, An Thế Trúc nằm ở bên trái, Cố Thiến Thiến nằm ở bên phải, ở giữa còn cách nhau gần một thước.

Cố Thiến Thiến đành phải nằm xuống, cô nhắm mắt lại, vẫn không ngủ được, lúc trước là vì sợ hãi, bây giờ cô cũng không biết vì sao không ngủ được, An Thế Trúc nằm ở cách đó không xa, vẫn không nhúc nhích, thật im lặng, cô chống đỡ được hơn mười phút sau, mới chậm rãi ngủ.

Buổi sáng rời giường, An Thế Trúc đã sớm không thấy bóng dáng, cô nhìn thời gian, đã chín giờ hơn, rửa mặt xong xuống lầu ăn điểm tâm, vừa vặn tình cờ gặp mẹ An trở về.

“Thiến thiến, hôm nay kêu Gậy Trúc cùng con đi mua đồ.”

“Ặc...”

Cố Thiến Thiến trả lời, ăn xong điểm tâm, cô gửi tin nhắn cho An Thế Trúc:【Khi nào thì đi mua đồ?】

An Thế Trúc rất nhanh nhắn tin lại cho cô:【Buổi chiều đi.】

Buổi sáng, Cố Thiến Thiến ở trong phòng ngủ lên mạng cả sáng, buổi chiều An Thế Trúc mang cô đi một cửa hàng nào đó đi dạo một vòng, đem đồ mua xong vừa vặn đến lúc ăn cơm chiều, An Thế Trúc mang theo cô đi ăn cơm.

Chỗ ăn cơm, đúng là chỗ lần trước nhân viên công ty phần mềm liên hoan ở đó, khách sạn năm sao An thị, vừa mới đi đến cửa chợt nghe có người gọi: “An Trúc!”

Cố Thiến Thiến đi ở phía trước, đột nhiên thấy An Thế Trúc quay đầu, đợi cho một người đàn ông đi đến chỗ bọn họ, Cố Thiến Thiến mới hiểu được hóa ra “An Trúc” là gọi An Thế Trúc.

Đi phía sau người đàn ông là một cô mặc váy màu lam, đeo kính râm, nhìn dung mạo người đàn ông này, cùng An Thế Trúc trông khá tương xứng, khuôn mặt An Thế Trúc là khuôn mặt được người lớn thích, người đàn ông này gương mặt càng được những nữ sinh thích.
Bình Luận (0)
Comment