Một Đời Ngọt Ngào

Chương 7

Mẹ An bị An Thế Trúc phiền đến không chịu được, đành phải đi tìm Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến đang ngồi ở trên sofa xem TV, mẹ An đi qua ngồi cạnh, hòa ái hỏi: “Quân huấn mệt không? Phơi nắng đến đen cả rồi.”

Cố Thiến Thiến nhìn cánh tay cùng chân: “Vẫn khỏe ạ, chỉ là quá nóng.”

Mẹ An cùng Cố Thiến Thiến nói chuyện phiếm một lát, rồi bắt đầu nói sang chuyện khác: “Thiến Thiến cũng 18 tuổi rồi, có bạn trai chưa?”

Cố Thiến Thiến nhất thời có chút ngượng ngùng, cô thành thật lắc đầu.

“Mẹ con không ở thành phố B, mẹ An cũng chính là mẹ con, tìm bạn trai là chuyện đại sự, mẹ An sẽ giúp con xem xét thật tốt, con có người trong lòng không?”

Cố Thiến Thiến thoáng do dự một chút, lắc lắc đầu, trước kia có chút hảo cảm với Lâm Thanh, nhưng mà chưa đến mức thích.

Mẹ An vốn là tới hỏi thăm việc này, vừa thấy biểu tình Cố Thiến Thiến là đã biết, phỏng chừng là trong lòng có một người, cho dù Cố Thiến Thiến không thích người đó cũng có chút hảo cảm, mẹ An vội vàng hỏi: “Có nhìn thuận mắt cậu nhóc nào sao?”

“Để cho mẹ An giúp con xem xét một chút, Thiến Thiến nhà chúng ta còn chưa yêu đương bao giờ, chẳng may bị lừa thì phải làm sao bây giờ.”

Cố Thiến Thiến có chút xấu hổ, cô tự nhận mình không phải ngu ngốc, nhưng mọi người chung quanh luôn lo lắng cô bị lừa, tuy nhiên, cô ở phương diện này quả thật không có kinh nghiệm gì, cô đành phải nói: “Đoạn thời gian trước con ở trong trường học gặp một bạn học cùng trung học, trước kia ngồi cùng bàn, nhưng bát tự như không hợp không bao lâu đã chuyển trường, cũng là không tốt, thuận theo tự nhiên đi.”

Mẹ An lấy được tin tức, lại cùng Cố Thiến Thiến nói một chút như là: Tìm bạn trai tốt nhất tìm người thân quen, hiểu rõ nhau, lại hàm súc khen An Thế Trúc một phen.

Nói một lát, mẹ An rời khỏi phòng khách, đem tin tức tìm hiểu được nói cho An Thế Trúc, An Thế Trúc nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, mẹ An vỗ vỗ bờ vai của anh: “Con được không! Thiến Thiến mới sinh ra, con liền nhận thức con bé, kết quả bây giờ người ta có hảo cảm với bạn học trung học, cứ thế mà chướng mắt con.”

An Thế Trúc không nói gì nhìn mẹ An, anh phát hiện mình có chút nhớ mong mẹ Cố rồi.

Lúc đến giữa trưa, Cố Thiến Thiến nhận được tin nhắn của Lâm Thanh, giữa trưa mời cô cùng Ngôn Tĩnh ăn cơm. Cố Thiến Thiến trả lời cậu ta, mình không ở trường học, đang ở nhà thân thích.

Nhà họ An cùng nhà họ Cố dĩ nhiên không phải là thân thích, bây giờ cũng không phải hàng xóm, Cố Thiến Thiến nhất thời cũng không hình dung được, có nên gọi là thân thích để giải thích hay không, mẹ An trước đây luôn muốn nhận cô làm con gái nuôi, mấy năm nay tuy rằng không đề cập qua, nhưng đối với cô thái độ vẫn như trước.

Ngày hôm sau An Thế Trúc đưa Cố Thiến Thiến đi đến trường, Cố Thiến Thiến uyển chuyển từ chối: “Mình con tự đi được, không cần phiền anh Lợn Chết.”

Mẹ An bật cười, mẹ Cố là người thành phố C, Cố Thiến Thiến không phân biệt được hai âm “s” và “sh”.

“Để cho Gậy Trúc đưa con đi, lúc này ở Tĩnh Thủy viên không đón được xe.”

Mẹ An đã nói như vậy, Cố Thiến Thiến nghĩ chỉ để An Thế Trúc đưa đến cổng trường học, kiên quyết không thể lại đưa cô đến ký túc xá.

Trên thực tế, bởi vì quân huấn chấm dứt, đại bộ phận phụ huynh của các sinh viên mới đã rời đi, An Thế Trúc cũng không thể lại trắng trợn, không kiêng nể lái xe chạy vào trường học, hai người từ cổng trường đi vào bãi đỗ xe trường học, Cố Thiến Thiến ở cổng trường vẫy tay tạm biệt với An Thế Trúc, kết quả cô đi vài bước, An Thế Trúc vẫn ở cạnh cô.

Cố Thiến Thiến dừng lại, lặp lại nói: “Tạm biệt!”

An Thế Trúc: “Anh đưa em đến phòng học.”

Này! Bị An Thế Trúc đưa đến phòng học, thanh danh của cô sao có thể rửa sạch được chứ? Cố Thiến Thiến kiên định từ chối.

“Không được!”

“Vì sao không được!”

“Chính là không được!”

“Anh càng muốn đưa em đi!”

Cố Thiến Thiến: “…”

Cmn, chơi xấu. Bởi vì hai người bề ngoài quá mức xuất chúng, hơn nữa An Thế Trúc vốn là một người nổi tiếng ở trường học, hai người đứng ở cổng trường tranh chấp một lát, liền dẫn tới mọi người liên tục quay đầu vây xem, có người còn rõ ràng đứng ở một bên nhìn chăm chú.

Cố Thiến Thiến mặt đen lại, cúi đầu đi về phía trước, bước chân giẫm thật mạnh, đi vô cùng nhanh, hận không thể một bước giẫm xuống, có thể giẫm chết con kiến nào đó tên là An Thế Trúc, An Thế Trúc chậm rì rì theo ở phía sau, ngẫu nhiên gặp được người quen còn gật đầu chào .

Lúc Cố Thiến Thiến đi nhanh đến phòng học, vừa vặn ba người kia ở ký túc xá đi tới, Ngôn Tĩnh gọi cô một tiếng, Cố Thiến Thiến dừng lại, tức giận nói với An Thế Trúc: “Tôi đến nơi rồi.”

Ý Cố Thiến Thiến là An Thế Trúc có thể nhanh mà lăn về đi, An Thế Trúc bắt đầu giả ngu, anh ừ một tiếng, không chút để ý.

Sau khi Cố Thiến Thiến nhiều lần ám chỉ không hiệu quả, cô nghiêm mặt đi phòng học, An Thế Trúc vẻ mặt thanh thản theo sau Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến đi vào phòng học trước, mắt lộ ra hung quang trừng mắt An Thế Trúc, vẻ mặt cảnh giác: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“À, muốn nhìn xem em học tập như thế nào?” An Thế Trúc ra vẻ trưởng bối, nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu.

Cố Thiến Thiến đứng ở cửa cùng An Thế Trúc giằng co, rất nhanh thầy giáo đã đến đây, thấy An Thế Trúc. An Thế Trúc là tâm phúc của Đại học T, trước không nói nhà của anh là nhà có gia thế, trong lúc đang đi học đã quản lý được công ty, khiến cho người khác nể trọng vài phần, thầy giáo trường học rõ ràng là muốn làm thân với An Thế Trúc.

Ánh mắt thầy giáo dạo qua trên người Cố Thiến Thiến một vòng, ý vị thâm trường cười nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”

An Thế Trúc cười yếu ớt, Cố Thiến Thiến thầm nghĩ rít gào một câu: Thầy giáo, mong ông nói chuyện đứng đắn!!!

Thầy giáo đều đã đến đây, Cố Thiến Thiến còn có thể tiếp tục đóng cọc ở trước cửa sao? Cô nghiêm mặt đi vào phòng học, An Thế Trúc cũng đi vào phòng học.

Một tiết này, Cố Thiến Thiến cực kỳ thống khổ, cô bắt đầu yên lặng thương tiếc cuộc sống đại học của mình. Buổi sáng chỉ có một tiết, sau giờ học, Cố Thiến Thiến mới vừa đi ra khỏi phòng học, liền nhận được điện thoại của Lâm Thanh, Lâm Thanh muốn gặp mặt cô. Cố Thiến Thiến cầm di động, yên lặng nhìn An Thế Trúc, là Lâm Thanh mời cô, nhưng lần này là có việc.

Mẹ Cố vẫn cho rằng là con gái ít nhất phải có chút tài nghệ, An Thế Trúc trước đây học đàn dương cầm, vì thế mẹ Cố bắt đầu tính toán, muốn cho Cố Thiến Thiến cũng đi học đàn dương cầm, còn có thể để cho An Thế Trúc chăm sóc cô, nhưng Cố Thiến Thiến làm sao nguyện ý, ồn ào muốn học đàn cello, mấy năm nay học, trình độ tất nhiên không kém, khi học trung học, Cố Thiến Thiến cùng Lâm Thanh đã lên đài biểu diễn qua một lần, cô kéo đàn, Lâm Thanh hát, cuối cùng hai người còn được giải thưởng.

Lâm Thanh gọi điện thoại đến, chính là muốn mời Cố Thiến Thiến cùng nhau tham gia tiệc chào đón tân sinh viên vào lúc tối.

Thật ra Cố Thiến Thiến đối với loại hoạt động này không có hứng thú gì, nhưng đã là Lâm Thanh mời…

Cố Thiến Thiến có chút động lòng, hơn nữa liên tục từ chối Lâm Thanh vài lần rồi, cô nghĩ nghĩ rồi đáp ứng.

Đợi Cố Thiến Thiến tắt máy điện thoại, An Thế Trúc hỏi: “Em muốn tham gia tiệc chào đón tân sinh viên buổi tối?”

Cố Thiến Thiến quay đầu, nhìn không chớp mắt đi về phía trước, An Thế Trúc dễ tính tiếp tục hỏi: “Muốn anh đến làm khách mời hay không?”

Cố Thiến Thiến giơ giơ cằm lên, trong lòng cô còn nhớ những chuyện “tốt” mà hôm nay An Thế Trúc đã làm, sao còn có thể nhận “ý tốt” của anh ta, chưa nói An Thế Trúc có thể có cái “ý tốt” gì, chồn chúc tết gà... Không có lòng tốt!

Cố Thiến Thiến trở về ký túc xá, lúc lên lầu, từ cửa sổ ở cầu thang nhìn xuống, trong lòng đắc ý, ký túc xá nữ, An Thế Trúc không thể lên theo đi?

Giữa trưa An Thế Trúc gọi điện thoại mời Cố Thiến Thiến ăn cơm, Cố Thiến Thiến không chút do dự từ chối, thật vất vả mới đem người đá đi, ngốc mới có thể chủ động đi gặp. Buổi chiều Cố Thiến Thiến chỉ có một tiết, học xong, liền cùng Lâm Thanh hẹn địa điểm gặp mặt.

Khoảng cách lần trước gặp mặt đã qua khá lâu, lúc ấy hai người cũng không có thời gian tán gẫu, lâu như vậy không gặp mặt, tất nhiên có thể tán gẫu rất nhiều.

“Chuyện kia, mình viết thư cho cậu, cậu nhận được không?” Lâm Thanh đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Hả? Lâm Thanh viết thư cho cô? Cố Thiến Thiến thật đúng là không nhận được, Lâm Thanh thấy Cố Thiến Thiến vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đột nhiên buông lỏng, cho dù lúc ấy biết sự tồn tại của An Thế Trúc, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi chuyển trường viết cho Cố Thiến Thiến tám chín phong thư, nhưng đều không được đáp lại, cậu muốn gọi điện thoại cho Cố Thiến Thiến, nhưng lại không dám gọi, cuối cùng chờ đến lúc cậu có đủ dũng khí, mới phát hiện Cố Thiến Thiến đã thay số điện thoại, chương trình học trung học vốn đã nặng nề, sau đó Lâm Thanh cũng không có thời gian đi suy nghĩ việc này.

Nhưng đoạn tình cảm ngây ngô đó đã được cậu lưu ở đáy lòng.

Khi ở đại học T trông thấy Cố Thiến Thiến, ở trong nháy mắt, Lâm Thanh cảm thấy tim đập loạn như không phải của mình, cậu không phải một nam sinh chủ động, cho nên lúc ấy ngồi cùng bàn với Cố Thiến Thiến lâu như vậy, cũng không dám thổ lộ, sau đó chuyển trường cũng chỉ dùng phương thức gửi thư, tỏ vẻ hàm súc. Trong nháy mắt gặp lại, trong lòng Lâm Thanh bỗng nhiên sinh ra dũng khí, cậu chạy xa xa về phía Cố Thiến Thiến, hô lớn tên cô.

Cái tên chôn dấu trong đầu cậu, chỉ có đêm khuya ngủ mơ, mới có thể gọi lên.

Đối với Lâm Thanh từ trước mà nói, thầm mến là chuyện của một người, nhưng bây giờ, Lâm Thanh muốn chuyện này biến thành chuyện hai người. Cuộc đời, cậu cùng với cô có duyên hội ngộ, ở giờ khắc này Lâm Thanh vô cùng tin tưởng vững chắc: 2 năm trước chia xa, vì để hôm nay gặp lại!
Bình Luận (0)
Comment