Một Đời Như Mộng

Chương 17

Tử Mâu không ngờ Liễm Quân sẽ quay trở lại, cũng may Lan Tự vừa rời khỏi, hai người không có cơ hội đầu võ mồm, coi như là bớt đi phiền toái.

Liễm Quân bước vào nhưng khuôn mặt không tươi cười như thường ngày, không cần nói, Tử Mâu cũng biết hắn quay lại sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, chắc hẳn cũng hiểu được câu chuyện vừa nãy là do nàng và Lan Tự cố ý nói cho hắn nghe.

Quả nhiên, Liễm Quân vừa mở miệng đã hỏi, “Lan Tự là muốn gạt ta, hay là sự thực?”

Tử Mâu sửng sốt, đáp, “Lan Tự có thể lừa ngươi, nhưng sẽ không bao giờ lừa Các chủ.”

Liễm Quân ngẩn người, thốt lên, “Liễu Mộng Dĩ đã biết?”

Tử Mâu khẽ cười, nhìn Liễm Quân đầy hàm ý.

“Chuyện của triều đình Các chủ sẽ không bao giờ quan tâm. Tuy nhiên, chỉ cần ngươi nói với Các chủ là cần phải về Yến Đô, không phải lúc đó ngài sẽ biết hay sao.”

Liễm Quân giật mình, đầu ốc nhất thời trống rỗng. Vừa rồi hắn nghĩ không thể nào để Tề Lam chết, nhưng cũng chưa hề nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.

Tử Mâu nhìn ra được sự lưu luyến của Liễm Quân, nhìn Liễm Quân đăm chiêu suy nghĩ, lòng cũng thấy không nỡ. Nhưng nghĩ đến chuyện đêm đó đi qua phòng của Liễm Quân, cảnh tượng mà nàng vô tình nhìn thấy, lòng lại cảm thấy hoang mang và sợ hãi.

Nàng khẽ cắn môi, rồi nói, “Vốn dĩ ngươi vì cứu vị Vương gia kia mà đến, kỳ hạn một năm cũng đã qua hơn nửa, dù sao mấy tháng nữa cũng phải quay về.”

“Cách dùng ngân châm ngươi cũng đã hiểu rõ, còn độc Tu La trên người ngươi, Các chủ cũng đã viết ra mấy phương thuốc để bài độc. Chỉ còn thiếu bước chế ra giải dược mà thôi.”

Tử Mâu ngừng lại một lát, quan sát sắc mặt của Liễm Quân, thấy hắn mím môi, chân mày nhăn lại không nói lời nào, lòng cũng thầm thở dài, nhưng miệng vẫn thản nhiên nói, “Năm đó Các chủ đã đáp ứng trong vòng một năm sẽ chế ra giải dược, vậy nên nhất định sẽ làm được.”

“Tuy Vương gia kia đang lâm vào tình trạng bán sống bán chết, nhưng chỉ cần dùng phương thuốc của Các chủ kết hợp với châm cứu, tạm thời sẽ khống chế được độc tính trong cơ thể, chống đỡ đến khi Các chủ phối chế ra giải dược cũng không phải là việc khó.”

Cuối cùng, Tử Mâu lại bồi thêm một câu, “Chờ Tề Lam khỏi bệnh, độc cũng được giải, ân tình ngươi nợ có thể trả hết.”

Liễm Quân vốn dĩ không thích nợ người khác ân tình, Tử Mâu vừa nói đến điều này, quả nhiên thấy hắn gật đầu, hoảng hốt đáp một tiếng “Phải”.

Ngụ ý của Tử Mâu, Liễm Quân đương nhiên hiểu được, thế nhưng nếu không còn cái cớ này, hắn biết lấy lý do gì để ở lại đây?

Liễm Quân tuy rất lưu luyến, nhưng lúc này bệnh của Tề Lam lại càng làm hắn lo lắng. Dù sao ban đầu Liễm Quân đến Bồng Lai đảo là vì cứu Tề Lam.

Nghĩ đến đây, Liễm Quân cũng đã hiểu rõ, lần này không thể không đi, cho dù hắn không muốn rời khỏi đây đến thế nào, nhưng chuyện mình đã hứa thì nhất định phải làm.

Thấy Liễm Quân mãi không nói gì, lòng Tử Mâu cũng cảm thấy dằn vặt, cuối cùng lại nói, “Liễm Quân, ngươi đến gặp Các chủ thương lượng một chút đi, có lẽ ngài sẽ có biện pháp cứu người.”

Cũng không biết nguyên nhân vì sao, nơi ở của Liễu Mộng Dĩ lại là nơi lạnh nhất trên đỉnh Linh Sơn.

Cả viện chỉ có hai thị nữ hầu hạ, hơn nữa cũng không được tiếp cận gần Liễu Mộng Dĩ. Giờ đã là mùa đông, nhưng tại Bồng Lai đảo dường như không có sự biến đổi giữa các mùa, không khí lúc nào cũng mang hơi hướm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Từ sau khi trở lại Bồng Lai đảo, Liễu Mộng Dĩ chỉ chuyên tâm luyện công, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm, hầu như không hề nhìn thấy bóng dáng của y, hôm nay cũng như vậy.

Liễm Quân vừa bước vào viện, đã thấy thị nữ đi tới nói với hắn, “Các chủ đang luyện công, công tử ngài...”

Liễm Quân biết là cô muốn bảo hắn hãy quay lại sau, nhưng vẫn nói, “Ta đợi Các chủ.”

Nói xong, Liễm Quân thỏng thả tản bộ ở hoa viên, rõ ràng là định ngắm cảnh cho qua thời gian, thị nữ kia cũng không lên tiếng nữa.

Lúc Liễm Quân tới mặt trời lên cao, đợi đến khi trong phòng có động tĩnh thì mặt trời đã ngả về Tây.

Liễu Mộng Dĩ vừa bước ra đã nghe thị nữ báo lại, nói Liễm Quân đã đợi y mấy canh giờ, Liễu Mộng Dĩ nghe xong vô cùng kinh ngạc. Vừa nghĩ đến viện của mình không khí lạnh lẽo, Liễu Mộng Dĩ lập tức đi ra ngoài.

Liễm Quân trong lòng có tâm sự, khuôn mặt cũng không còn thần thái ngày thường, khóe mắt phảng phất chút ưu sầu.

Vốn là nhớ đến bệnh tình của Tề Lam, lại suy nghĩ nên nói thế nào với Liễu Mộng Dĩ. Nhưng đến khi thấy Liễu Mộng Dĩ đứng trước mặt mình, hắn bỗng chốc quên đi tất cả mọi chuyện, trong mắt chỉ còn lại Liễu Mộng Dĩ mà thôi.

Liễu Mộng Dĩ vốn ở trong phòng nên ăn mặc phong phanh, sau khi nghe thị nữ bẩm báo, y chưa kịp khoác thêm y phục, lúc này đứng trước gió, lại chỉ có một tấm áo đơn mỏng manh khiến người nhìn cảm thấy lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói vẫn thản nhiên như thế, nhưng giờ đây khi nghe đến, Liễm Quân đã nhận ra bên trong ngữ khí bình tĩnh đó lại có chút tình tự khó tả.

Liễu Mộng Dĩ nhìn Liễm Quân, Liễm Quân nhìn quần áo của y nhịn không được nói, “Liễu Mộng Dĩ, huynh định khiến chúng ta lạnh chết hay sao?”

Đương nhiên Liễu Mộng Dĩ không nhận ra Liễm Quân đang quan tâm đến mình, chỉ nghĩ là hắn bị gió thổi lạnh.

“Ừm, vào phòng đi thôi.”

Vừa bước vào đại đường, thị nữ đã dâng trà lên, động tác cực kỳ lưu loát, chỉ chốc lát đã xong việc lui xuống.

“Có việc sao?”

Liễu Mộng Dĩ nhấp một ngụm trà, hơi nhíu mày, khi thấy Liễm Quân cầm chén lên, y liền nói, “Rất nóng.”

Liễm Quân vừa cầm lên đã thấy nước trà rất nóng, hắn đành đặt chén qua một bên.

Hai người cứ ngồi như vậy, hết nửa ngày cũng không thấy ai nói câu gì. Một lúc sau, Liễm Quân mới chịu mở miệng.

“Phương pháp châm cứu Tử Mâu dạy ta cũng được kha khá.”

Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, lại nghe Liễm Quân tiếp tục nói, “Phương thuốc thanh độc huynh cũng đã viết ra mấy cái, tùy từng loại bệnh mà cách dùng khác nhau, điều này ta cũng đã nhớ rõ.”

Ngữ khí của Liễm Quân rất nhẹ nhàng, không nghe ra được tâm tình của hắn. Nhưng nói đến đây, Liễu Mộng Dĩ cho dù ngốc nghếch cũng hiểu được ý tứ của hắn.

“Cậu muốn đi?” Liễu Mộng Dĩ trầm mặc hồi lâu rồi hỏi.

Ánh mắt Liễm Quân nãy giờ vẫn nhìn ra ngoài cửa, thậm chí lúc này cũng không chịu quay đầu nhìn Liễu Mộng Dĩ.

“Hiện giờ Vương gia đang lâm trọng bệnh nằm liệt giường, vốn dĩ ta vì độc của ngài ấy mà đến, vậy nên giờ quay về chăm sóc cũng là điều nên làm.”

Cho dù thường ngày miệng lưỡi có lanh lẹ đến thế nào, tất cả những gì Liễm Quân có thể nói lúc này cũng chỉ có vậy. Vừa nói xong, hắn lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời này ngay cả bản thân nghe còn thấy khó chịu.

Thật ra cho dù hắn có muốn bổ sung thêm vài câu thì cũng biết nói gì đây? Nói hắn chỉ muốn báo đáp Tề Lam, chỉ vì muốn hoàn thành chuyện đã hứa lúc trước nên mới ly khai, hay là nói dù thế nào hắn cũng sẽ quay về?

Vào những lúc da thịt thân cận, người luôn miệng nói chỉ là giải tỏa dục vọng chính là Liễm Quân, vậy nên lúc này hắn có thể nói gì đây? Thực ra không phải Liễm Quân không biết nói gì, chỉ là không dám, cũng không nói nên lời.

“Giải dược của Tu La vẫn còn thiếu hai loại thuốc nữa mới điều chế ra.”

Ngữ khí vẫn bình thản như trước, Liễu Mộng Dĩ quay đầu nhìn Liễm Quân, lại nói, “Còn có độc Ly Hồn...”

Liễm Quân nghe vậy giật mình, nãy giờ bản thân nóng ruột, nhất thời quên mất chuyện này. Hắn quay đầu nhìn Liễu Mộng Dĩ, quả nhiên chân mày Liễu Mộng Dĩ nhíu sâu.

Liễm Quân ngẫm nghĩ, có khi trúng độc Ly Hồn lại là một chuyện tốt. Nếu có thể kéo dài được một thời gian, đợi đến khi độc của Tề Lam được giải, mình cũng có lý do để quay về.

“Các chủ có biện pháp để tạm thời khắc chế độc Ly Hồn không?”

Liễu Mộng Dĩ nghe vậy, sắc mặt đông cứng, y hỏi, “Rất quan trọng sao? Thật là không thể không đi ư?”

Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ nhìn thẳng vào Liễm Quân, sắc mặt có chút gượng gạo, một tia lo lắng cùng sợ hãi thoáng qua trên mặt Liễu Mộng Dĩ rất khó phát hiện. Liễm Quân lúc này đang rối như tơ vò, nên đương nhiên không thể nhận ra.

Liễm Quân nhẹ cười, “Ta vốn dĩ vì chuyện này mới đến đây...”

Mới được phân nửa, Liễm Quân đã không thể nói tiếp. Vốn hắn định nói chờ giải quyết xong chuyện này, hắn có thể ở lại đây mà không còn gánh nặng, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị nuốt vào.

Sắc mặt Liễu Mộng Dĩ không có gì khác lạ, y gật đầu, rồi bình thản nói rằng, “Cố đợi thêm năm ngày nữa, để ta chuẩn bị giải dược.”

Liễm Quân tính toán ngày, vô thức nhíu mày, Liễu Mộng Dĩ thấy thế liền nói, “Vậy cố thêm ba ngày là được rồi.”

Liễm Quân tính thời gian từ Bồng Lai đảo chạy tới Yến Đô, lặng lẽ gật đầu.

Mãi đến khi Liễm Quân rời đi, hắn mới giật mình nhận ra mình đã nói những gì với Liễu Mộng Dĩ. Vữa nãy ở trong phòng tựa như một giấc mộng, thân ở, nhưng hồn không ở.

Mấy lần trước Liễu Mộng Dĩ luôn tiễn Liễm Quân đến cửa viện, thế nhưng hôm nay hắn vừa ra khỏi phòng, cửa phía sau đã vội vàng đóng lại.

Lúc đầu Liễm Quân cảm thấy sửng sốt, quay đầu lại thấy hai cánh cửa đóng chặt, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Ngoại trừ thấy tức giận, còn có chút mất mát.

Giống như cánh cửa đã khép lại kia, trong lòng như có thứ gì đó tan vỡ, nặng nề khiến hắn hít thở không thông.

Liễm Quân không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng xoay người rời khỏi, không hề quay lại nhìn lần nữa.

Liễm Quân không hề biết kể từ lúc cánh cửa kia khép lại, Liễu Mộng Dĩ vẫn đứng sau cửa. Thông qua khe hở giữa hai cánh cửa, Liễu Mộng Dĩ mơ hồ có thể nhìn thấy Liễm Quân dừng lại một lúc rồi mới ly khai.

Khoảng cách chỉ là một cánh cửa, dù là nhìn thấy Liễm Quân đang đứng bên ngoài, y cũng không thể bước ra, hai chân giống như bị mọc rễ, không thể nhúc nhích nửa bước.

Mãi đến khi nhìn thấy Liễm Quân rời khỏi viện, Liễu Mộng Dĩ mới quay người lại.

Khoảng cách từ cánh cửa đến bàn cùng lắm chỉ mấy bước chân, vậy mà Liễu Mộng Dĩ đi một hồi lâu mới tới. Y ngồi ở vị trí lúc nãy Liễm Quân đã ngồi, khi đó y nói trà nóng, nên Liễm Quân buông chén rồi không cầm lên nữa.

Chén trà trên bàn vẫn đang đầy tràn, còn bốc lên chút hơi nóng, như minh chứng rằng chỉ vài phút trước Liễm Quân vẫn đang ngồi đây.

Nhưng mới một thời gian ngắn như vậy, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Ngón tay Liễu Mộng Dĩ xoa xoa miệng chén, một vòng lại một vòng, tay cứ liên tục lập lại cùng một động tác, còn hồn đã sớm bay về phương nào.

Lúc này đây, y vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ mà Liễm Quân vừa nói, thậm chí là cả những biểu tình rất nhỏ của hắn khi thốt lên những lời này.

Chỉ mới nghe tin Tề Lam bệnh nặng, hắn lập tức nói phải rời đi, thậm chí còn quên mất trong cơ thể mình còn có độc Ly Hồn. Ngay cả khi Liễu Mộng Dĩ nhắc đến, khuôn mặt hắn cũng không hề tỏ vẻ lo lắng.

Tâm tư của Liễm Quân lúc này đã bay về tận kinh thành, ngay cả chuyện của bản thân cũng không nhớ rõ, nói gì đến những thứ khác.

Khi Liễu Mộng Dĩ nói cần thêm năm ngày, Liễm Quân liền nhíu mày. Có thể thấy được vẻ lo lắng trên khuôn mặt hắn, Liễu Mộng Dĩ đành phải sửa lại thời gian.

Tròng vòng ba ngày chế ra giải dược, e rằng ngay cả thời gian ngủ còn không có.

Liễu Mộng Dĩ không biết làm sao, bất giác cười khổ. Tiếc là Liễm Quân không được nhìn thấy, hắn chắc chắn không thể nào ngờ lần thứ ba Liễu Mộng Dĩ cười vì hắn lại là trong tình cảnh này.

Ngày tháng cứ bình thản trôi đi, khiến y quên mất lý do Liễm Quân đến đây.

Liễm Quân nói không hề sai, hôm nay chẳng qua là hắn rời đi sớm một chút để làm những việc cần làm mà thôi. Nếu không vì báo ân, y và Liễm Quân sẽ không bao giờ quen biết.

Cho có gặp thoáng qua, cũng chỉ là biết mà không quen. Những chuyện xảy ra hơn nửa năm qua cũng là vì nguyên nhân đó, còn bây giờ, chẳng qua là quay trở về như trước đây mà thôi.

Liễu Mộng Dĩ cảm thấy con tim đau thắt đến không thở nổi, y cầm chén lên, muốn uống một ngụm trà để đè xuống thứ tanh ngọt sắp sửa trào ra, nhưng rồi lại không nhịn được phun vào trong chén.

Trong chén vốn có nước trà, vậy nên chất lỏng đỏ tươi khi rớt xuống bị nước trà pha loãng, nhưng khi từ miệng chén xuôi theo làn da tái nhợt, vẫn khiến người khác thấy mà giật mình.

Liễu Mộng Dĩ nhớ mình đã từng dùng cao cắt cổ tay, máu cũng giống như lúc này từ miệng vết thương chảy xuôi xuống cánh tay.

Chỉ khác là khi đó y sẽ đưa tay áp vào miệng Liễm Quân, còn Liễm Quân thì mút nhẹ lên miệng vết thương, khiến y hoàn toàn quên đi đau đớn.

Cảm giác ấm áp từ cánh tay lan tỏa khắp cơ thể, đó là một loại cảm giác không nói nên lời, thân thể tê dại cùng con tim rung động như đan xen vào nhau, dụ dỗ y từng bước tiến tới.

Mãi đến khi không còn đường lui, mới phát hiện dưới chân là vực sâu vạn trượng.

Liễu Mộng Dĩ điều chỉnh nội lực để áp chế độc khí trong cơ thể, chất lỏng dâng lên cổ họng khiến y bị sặc mà ho khan. Y vô thức đưa tay lên che miệng, lại phát hiện ống tay sớm đã dính máu.

Nhìn độ khô của vết máu, đã biết không phải vừa bị dính.

Liễu Mộng Dĩ cười tự giễu, không khỏi nhíu mày.

Hóa ra đêm qua y quên chưa mang quần áo đi giấu, thế nhưng cho dù y giấu cẩn thận đến mấy, y phục cứ lần lượt biến mất sẽ làm Tử Mâu bọn họ nghi ngờ. Nếu như chuyện đó xảy ra thì phải làm sao? Chắc chỉ khiến cho hai người thêm lo lắng muộn phiền mà thôi.

Từ ngày hôm sau, Liễm Quân không hề nhìn thấy Liễu Mộng Dĩ, thậm chí là một ngày ba bữa cơm đều do thị nữ mang đến tận phòng.

Tuy Tử Mâu ngoài miệng không nói gì, nhưng Liễm Quân vừa nhìn thấy nàng cau mày, đã biết nàng đang lo lắng.

Chỉ là hắn vẫn không rõ, điều Tử Mâu lo lắng là gì.

Còn Lan Tự thái độ lại quay ngoắt hoàn toàn, thậm chí còn tốt bụng gắp cá gắp thịt vào bát cho Liễm Quân. Liễm Quân biết Lan Tự mong hắn sớm ngày rời đi, chỉ là vào lúc này, hắn không có tâm trạng cùng y đấu võ mồm.

Một hôm, khi Liễm Quân rời khỏi phòng Tử Mâu trời còn chưa tối.

Hắn thấy thời gian còn sớm, nên chậm lại bước chân.

Hai ngày qua hắn cũng không biết cảm giác của mình là gì, chỉ là cảm thấy mệt mỏi với tất cả, trước đây Dao Trì từng nói hắn rất háo thắng, ngang ngược không coi ai ra gì.

Nhưng hôm nay, hắn giống như bị người rút hết sức lực, cả ngày ngẩn ngơ, không có sức sống. Rõ ràng nghe được Lan Tự đang mỉa mai mình, nhưng hắn không thèm để trong lòng, cũng không có sức lực cãi lại.

Liễm Quân mỗi lần rời khỏi chỗ Tử Mâu, sẽ theo thói quen mà đi một vòng xung quanh viện của Liễu Mộng Dĩ. Cách rất xa, thậm chí ngay cả cửa cũng nhìn không thấy, nhưng mỗi lần Liễm Quân đi qua, đều có một loại an tâm không nói nên lời, tựa như chỉ cần biết Liễu Mộng Dĩ vẫn ở bên trong, hắn sẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi khi nghĩ đến hôm sau phải rời khỏi Bồng Lai đảo, Liễm Quân lại tự nói với bản thân, cùng lắm thì một, hai tháng nữa mình sẽ trở về. Liễu Mộng Dĩ rất ít khi rời khỏi Bồng Lai đảo, chỉ cần mình trở về, y vẫn luôn ở tại chỗ này.

Vốn dĩ Liễm Quân chỉ định đi lung tung một lát, ai ngờ lại bất giác đi tới rừng cây. Không khí trên Linh Sơn lúc nào cũng mông lung huyền ảo, sương khói mịt mờ, tuy là giống tiên cảnh, nhưng lại quá mức lạnh lẽo.

Mà lúc này hoa lại nở rộ làm đỏ cả một góc trời, vẻ đẹp rung động lòng người, khiến cho cảnh vật im lìm có thêm sức sống. Nếu như ngoài rừng là tiên cảnh không có nhân khí, vậy thì trong rừng thực sự là mỹ cảnh nhân gian.

Tử Mâu nói đây là hoa Tình Ngữ mỗi năm nở hai lần, không ngờ Liễm Quân đều được chứng kiến cả hai.

Hắn ngẩn ngơ bước tới một thân cây, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần mới nhận ra, đây là vị trí mà Liễu Mộng Dĩ từng đứng.

Hôm đó hắn chỉ vô tình đi đến đây, trùng hợp bắt gặp Liễu Mộng Dĩ đứng dưới tàng cây luyện kiếm. Bạch y như tuyết, kiếm khí tựa cầu vồng.

Khinh công Liễu Mộng Dĩ rất cao, bước chân uyển chuyển, tựa như một làn gió mát thổi qua rừng cây, vô thanh vô tức, không ai có thể nắm bắt.

Nghĩ tới đây, Liễm Quân vô thức nắm chặt bàn tay, khi hắn thấy bàn tay trống rỗng, mới nhịn không được nở nụ cười.

Liễu Mộng Dĩ không phải cơn gió, y sẽ không đi đâu cả, chỉ cần mình trở về, y sẽ vẫn ở đây.

Liễm Quân nghĩ đến đây, bỗng nhiên muốn cùng Liễu Mộng Dĩ ngắm hoa Tình Ngữ.

Cả ngày Liễu Mộng Dĩ đều giam mình ở trong phòng, dù hoa nở hoa tàn y cũng không mảy may để ý. Huống chi bọn họ cũng từng một lần cùng ngắm cảnh tượng này, dù rằng lúc đó chỉ mới gọi là quen biết.

Nhớ lại đợt tết vừa rồi bọn họ cùng bắn pháo hoa, Liễu Mộng Dĩ tuy không tham gia cùng Liễm Quân và Tử Mâu, nhưng y vẫn đứng một bên nhìn bầu trời rực rỡ, khẽ nở nụ cười, có lẽ lúc này mà nhìn thấy hoa Tình Ngữ y cũng sẽ cười như thế.

Liễm Quân nhanh chóng bước vào viện của Liễu Mộng Dĩ, nhưng lại bị thị nữ canh giữ bên ngoài ngăn lại, nói là Các chủ đang luyện công. Hắn vừa định nói sẽ ngồi đợi, trùng hợp lại thấy Tử Mâu từ xa đi tới, phía sau là một thị nữ mang theo cơm nước.

Liễm Quân theo bản năng ngửa đầu nhìn trời, nhanh như vậy trời đã tối.

Tử Mâu thấy Liễm Quân cũng ngẩn ra, nhưng rồi rất nhanh cười hỏi, “Sao ngươi lại ở chỗ này? Tìm Các chủ à?”

Liễm Quân chỉ đáp một tiếng “Phải”, cũng không có nói nguyên nhân.

Tử Mâu nhìn sắc trời, nàng nói, “Các chủ còn đang luyện công, buổi tối lại phải đi dược các. Có lẽ ngày mai ngươi hãy quay lại, đến lấy thuốc và tạm biệt luôn thể.

Liễm Quân biết Tử Mâu nói có lý, mấy ngày nay Liễu Mộng Dĩ đều ăn cơm tại phòng, chắc hắn là vì chuyện giải dược mà vội vàng. Hơn nữa nếu kiên quyết muốn đợi, sợ rằng Tử Mâu sẽ nhìn ra điều gì.

Nghĩ như thế, Liễm Quân cũng đành thôi.

Chẳng qua là trễ một ngày mà thôi, hoa Tình Ngữ cũng không thể tàn nhanh như vậy.

Sau khi Tử Mâu bảo thị nữ mang cơm nước vào, liền kéo Liễm Quân đến đại đường dùng bữa. Nụ cười của nàng vẫn trong veo ngọt ngào, không hề có chút sơ hở.
Bình Luận (0)
Comment