Một Đời Như Mộng

Chương 25

Sau khi thoái ẩn, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân đã quyết định dừng chân ở Miêu gia thôn thuộc ngoại ô của Dĩnh thành.

Ngân lượng mang theo từ Bồng Lai đảo vừa đủ mua một căn nhà, vì nằm sâu trong thôn nên yên tĩnh vô cùng.

Liễm Quân hiểu rõ đạo lý miệng ăn núi lở, khổ nỗi hắn và Liễu Mộng Dĩ đều không làm được những công việc nhà nông, hơn nữa kể từ khi Liễu Mộng Dĩ tự phế võ công, Liễm Quân lúc nào cũng lo y sinh bệnh, vậy nên luôn tự tay lo liệu hết mọi chuyện, nhất quyết bắt Liễu Mộng Dĩ ở trong nhà nghỉ ngơi.

Liễu Mộng Dĩ vốn nói năng vụng về, Liễm Quân lại vô cùng ngoan cố, thành ra dù đã nhiều lần giải thích võ công bị phế sẽ không ảnh hưởng đến thân thể, nhưng Liễm Quân vẫn không chịu tin.

Cũng may Liễu Mộng Dĩ am hiểu y thuật, nên Liễm Quân đã dựng một y quán nhỏ tại nhà, vừa giúp người dân trong thôn chữa bệnh, lại còn có thể kiếm thêm chút tiền.

Ngày tháng cứ trôi đi một cách bình lặng, lẽ ra phải cảm thấy vô cùng mãn nguyện, thế nhưng trong lòng Liễm Quân vẫn có một tảng đá đè nặng. Hơn nữa, đây lại là chuyện vô cùng xấu hổ, khiến hắn bứt rứt không yên.

Đối với hai người đang yêu, thì chuyện gì là quan trọng nhất?

Ngoại trừ được sống trọn đời bên nhau, còn lại đương nhiên chính là cá nước thân mật, quấn quýt không rời.

Khổ nỗi Liễu Mộng Dĩ quá là ngốc nghếch, đối với chuyện ấy lại cực kỳ lãnh đạm, cứ như không hề có dục vọng.

Ba tháng trôi qua, đừng nói là làm chuyện ấy, hai người thậm chí còn phân phòng ngủ riêng.

Nhớ lại đêm đầu tiên dọn vào ở, Liễu Mộng Dĩ vừa trở về phòng đã thấy Liễm Quân ngồi đó, nên kinh ngạc hỏi, “Có việc gì sao?”

Liễm Quân nghe xong, nói một cách đương nhiên, “Ngủ chứ còn gì nữa.”

Liễu Mộng Dĩ hoang mang nhìn hắn, đi ra cửa ngó nghiêng bên ngoài một lát, sau đó mới quay lại hỏi, “Thiếu phòng sao?”

Nghe đến đây, Liễm Quân liền hiểu ra, trong lòng buồn bực, lập tức ôm gối chăn rời đi, để lại Liễu Mộng Dĩ ngây ngốc nhìn chiếc giường trống trơn.

Ngày đầu tiên tức giận, ngày thứ hai vẫn tức giận, đến ngày thứ ba mới hiểu ra không phải Liễu Mộng Dĩ ghét ở chung với mình, đơn giản chỉ là y đã quen ngủ một mình, hơn nữa, thấy căn nhà lớn như vậy, nên y cứ thắc mắc không hiểu vì sao Liễm Quân cứ thích ngủ trong phòng mình.

Liễm Quân da mặt vốn mỏng, dù đã tức đến không chịu nổi, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không chịu nói ra.

Hắn thầm nghĩ, huynh đã muốn phân phòng ngủ, như vậy cũng tốt thôi, chẳng phải ta sẽ càng thoải mái hay sao?

Lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng tối đến vẫn thấy cô đơn lạnh lẽo, đã nhiều lần Liễm Quân không nhịn được chạy đến trước phòng Liễu Mộng Dĩ, khổ nỗi người kia ngủ rất an ổn, thành ra cơn giận của hắn lại bùng lên.

Nếu như chỉ mình buổi tối tách ra còn có thể chịu được, đằng này dù là ban ngày người kia cũng rất quy củ, hai người ở trong căn nhà rộng lớn, ngoài lúc dùng cơm thì chẳng bao giờ thấy mặt nhau, Liễu Mộng Dĩ xưa nay vốn kiệm lời, khó khăn lắm Liễm Quân mới dụ được y mở miệng, nhưng cũng chỉ có vài từ “Ừm ừm, được được” mà thôi, vậy nên hắn không tức giận sao được.

Vất vả lắm mới nhịn được nửa năm, cuối cùng Liễm Quân không chịu nổi nữa, hắn thầm nghĩ, phải tìm cách để tên ngốc kia thông suốt mới được.

Buổi chiều, Liễu gia xưa nay vốn yên tĩnh bỗng phát ra một âm thanh không nhỏ.

“Không có bạc cũng đến xem bệnh? Thuốc này mua không cần tiền sao? Chúng ta vào thành mua dược liệu cũng không cần lộ phí chắc?”

Thiếu niên còn chưa tới mười lăm tuổi đỡ lấy mẫu thân, vẻ mặt khó xử đứng ở đại đường, bị Thanh y nam tử chỉ vào mặt quát lớn.

Cậu không thấy lạ khi thấy người nọ tức giận, dù sao mẫu thân cũng đã bệnh hơn một tháng. Toàn bộ chi phí chữa bệnh thuốc thang đều là khất nợ, nhiều lắm chỉ mang vài thứ rau củ trong nhà đến, căn bản là còn thiếu rất nhiều.

“Liễm Quân.” Liễu Mộng Dĩ khẽ nhíu mày, thấp giọng nói.

Liễm Quân nghe tiếng, liền quay đầu, trừng mắt nói với y, “Chê ta ồn thì mau bịt lỗ tai huynh lại.” Sau lại nói với thiếu niên, “Gia đình ngươi cần tiền sinh hoạt, còn chúng ta thì không chắc, đâu phải ai cũng là Bồ Tát sống.”

Thiếu niên kia bị Liễm Quân nói đến không dám ngẩng đầu, người phụ nữ bên cạnh thân thể vốn suy yếu, lại vì bối rối nên liên tục ho khan.

Viền mắt cậu đỏ ửng, hoảng loạn giúp mẫu thân thuận khí.

Liễm Quân thấy thế, lòng cũng có chút xúc động. Hắn khẽ cắn môi, “Còn không mau đỡ mẫu thân nằm xuống, đứng ngốc ở đó làm gì.”

Thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu, khuôn mặt sầu khổ nói, “Số bạc kia...”

“Đương nhiên là nợ rồi, không lẽ ngươi muốn ăn quỵt?” Liễm Quân liếc cậu một cái, rồi lại nói, “Ngày mai qua đây giúp việc, tiền công bao nhiêu sẽ bàn sau.”

Thiếu niên nghe xong, liên tục nói lời cảm tạ.

Liễm Quân không nhịn được hét lên, “Còn không mau mang thuốc về.”

Liễu Mộng Dĩ thấy bên ngoài không còn ai, nên đứng dậy chuẩn bị vào nhà.

“Liễu Mộng Dĩ, lát nữa sẽ có người đến xem bệnh, huynh mau vào trong chuẩn bị thêm ít dược liệu. Dù sao cũng phải bù lại phần lỗ, chỉ mong kiếm được chút nào hay chút nấy.”

Liễm Quân lấy sổ sách ra xem, thầm tính toán làm thế nào mới gỡ lại được vốn. Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài “Rầm” một tiếng, không cần nhìn cũng biết Trần Tam lại đến phá cửa nhà bọn họ.

Cứ đầu tháng, là tên Trần Tam kia lại đúng hạn báo danh, ngoài miệng thì nói là vì bảo hộ Các chủ, nhưng ai biết được trong lòng y lại có chủ ý gì.

Phần lớn những tình huống như thế này, Liễu Mộng Dĩ đều không xuất hiện, Liễm Quân đành phải quăng quyển sách xuống, nổi giận đùng đùng chạy ra cửa.

Quả nhiên, cổng mở toang hoác, then cửa gãy lìa thành hai đoạn rơi xuống mặt đất.

“Trần Tam, nếu huynh không muốn gõ cửa thì cũng có thể leo tường vào, với võ công của huynh thì việc phóng qua bức tường này chẳng có gì khó khăn cả.”

Vừa nhìn thấy Trần Tam cười hì hì đứng trước mặt, lửa giận của Liễm Quân một lần nữa lại bùng lên.

“Đừng giận, đừng giận, ta chỉ muốn thử xem cửa nhà Các chủ có tốt không thôi mà.”

Tuy Liễm Quân thích cũng người khác đấu võ mồm, nhưng đối mặt với tên lưu manh như Trần Tam, hắn thực sự không có tâm tình mở miệng.

“Thứ mà lần trước ta dặn huynh mua đâu?” Vừa nhìn thấy thứ trên tay Trần Tam, Liễm Quân liền hỏi ngay.

Trần Tam cười một cách quyến rũ, nhỏ giọng nói vào tai Liễm Quân, “Mua được rồi, đây chính là thứ tốt, ta phải chi không ít tiền đó.”

Liễm Quân đang muốn “xem thử”, đã nghe Trần Tam nói, “Đừng nóng vội, ta sẽ đặt thứ này vào đống sách thuốc của Các chủ, ha ha, thế nào? Ý kiến hay đúng không?”

Nghe xong những lời này, Liễm Quân cũng cười, “Lần này xem như huynh thông minh.”

Vừa mới dứt lời, Liễu Mộng Dĩ đã đi ra đại đường.

Trần Tam vừa nhìn thấy Liễu Mộng Dĩ, vội vàng chào hỏi.

“Các chủ.”

“Ngươi đến rồi.”

Liễu Mộng Dĩ gật đầu, đáp lại.

Tuy lần đầu Trần Tam tới, Liễu Mộng Dĩ đã nói với y, mình không còn là Các chủ nữa.

Nhưng Trần Tam lại nói, y đời này chỉ nhận duy nhất một Các chủ là Liễu Mộng Dĩ. Liễu Mộng Dĩ thấy thế, nên cứ để y giữ nguyên cách xưng hô.

“Các chủ, những sách thuốc lần trước ngài dặn đã mua đủ cả rồi, để ta mang chúng vào thư phòng.”

Trần Tam cười hì hì, sau đó xách bao lớn bao nhỏ đi vào bên trong, khi lướt qua Liễm Quân còn không quên nháy mắt vài cái.

Liễm Quân chột dạ, tức giận nhìn y, đồng thời khẽ liếc mắt về phía Liễu Mộng Dĩ, thấy người nọ thần sắc vẫn như thường, không có gì khác lạ.

Sau khi dùng cơm xong, Trần Tam liền ly khai. Buổi chiều, không còn ai đến xem bệnh, nên Liễu Mộng Dĩ ngồi ở thư phòng đọc sách mà Trần Tam vừa mang tới. Liễm Quân mỗi lần đi ngang qua đều không nhìn được mà ghé mắt vào trong, chỉ thấy Liễu Mộng Dĩ tay cầm sách chăm chú đọc, khổ nỗi khoảng cách quá xa, Liễm Quân thực sự không biết y đang đọc cuốn nào.

Liên tiếp năm ngày trôi qua, Liễu Mộng Dĩ vẫn không có động tĩnh gì, Liễm Quân vừa vội vừa tức, sao Trần Tam lại đặt sách xuống cuối như vậy, khiến hắn chờ thật là thảm.

Vào một buổi trưa, sau khi Liễm Quân đã chuẩn bị xong cơm nước, nhưng vẫn không gặp bóng dáng của Liễu Mộng Dĩ, hắn thấy lạ, nên đến thư phòng tìm.

“Vẫn còn đọc sách sao? Mau ra ăn cơm đi.”

Bước vào thư phòng, chỉ thấy Liễu Mộng Dĩ cầm một cuốn sách chăm chú nghiên cứu, y nhíu mày, có vẻ như rất hoang mang khó hiểu. Liễm Quân cũng vô cùng kinh ngạc, nên đi đến bên cạnh y.

Nào ngờ vừa nhìn thấy đã giật thót tim.

Sách Liễu Mộng Dĩ đang cầm trên tay, không phải là Long Dương mười tám thức mà hắn nhờ Trần Tam mua sao?

Liễu Mộng Dĩ chăm chú lật từng tờ một, thần sắc vẫn như thường, không hề có chút khác lạ, sắc mặt Liễm Quân ửng đỏ, trong lòng ngứa ngáy, dục vọng cứ như vậy mà bị khơi mào.

“Đây không phải là sách mà ta dặn Trần Tam mua.”

Liễm Quân nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, hai tai nóng đến dọa người.

“Xem qua thì giống bí kíp võ công, nhưng sao ta lại không thể nhìn ra chiêu thức.”

Liễm Quân nhìn kỹ mới phát hiện, cuốn sách này tuy là đông cung đồ, nhưng hình vẽ rất nghệ thuật, không hề có chút tục tĩu.

Chắc là Trần Tam sợ Các chủ bị kinh hách.

Nghĩ như thế, Liễm Quân không khỏi cảm thấy may mắn.

Vốn dĩ muốn nhờ cuốn sách này để khai thông cho Liễu Mộng Dĩ, vậy mà y lại tưởng nó là bí kíp võ công, Liễm Quân sao dám mở miệng giải thích. Hắn chỉ cảm thấy trên mặt vừa nóng vừa đỏ, thân thể lại càng khó chịu.

Rất sợ dục vọng của mình ngẩng đầu, Liễm Quân nhanh chóng giục Liễu Mộng Dĩ, “Cơm canh sắp nguội đến nơi rồi, thứ này chắc là do Trần Tam không cẩn thận để lẫn vào. Võ công của huynh giờ đã mất, còn nghiên cứu mấy thứ bí kíp này làm gì?”

Liễu Mộng Dĩ nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu rồi đặt sách sang một bên. Liễm Quân nhìn chằm chằm cuốn sách, chỉ hận không thể thiêu sạch sẽ.

Hai người ngồi trên bàn cơm, vẫn nói chuyện ít như trước.

Liễm Quân cầm đũa gẩy thức ăn, đầu óc tràn ngập các tư thế trong đông cung đồ, thân thể lâu không làm chuyện ấy nên vô cùng mẫn cảm, chỉ cần liếc nhìn Liễu Mộng Dĩ, dục vọng đã nóng bỏng khó nhịn.

Hơn nửa năm qua, đừng nói là chuyện khuê phòng, hai người ngay cả một chút thân mật cũng chẳng có.

Vậy nên một khi động tình, Liễm Quân làm sao có thể nhẫn nại được. Vừa nhớ lại cảm giác được Liễu Mộng Dĩ ôm ấp, khao khát trong lòng càng trở nên khó kiềm chế, chỉ muốn được gần gũi hơn nữa.

Thấy Liễm Quân sững sờ ngồi đó, Liễu Mộng Dĩ nghi hoặc hỏi, “Sao vậy?”

Liễm Quân ngây ngốc nhìn y, quanh có đáp, “Ta lạnh.”

Liễm Quân sớm biết Liễu Mộng Dĩ là kẻ không hiểu được phong tình, cũng chẳng dám hy vọng y sẽ hiểu được ý tứ của mình. Nào ngờ, Liễu Mộng Dĩ lại kinh ngạc nhìn sắc trời, có chút khó hiểu nói, “Mới tháng tám thôi mà.”

Thấy Liễm Quân không đáp lời, y lại nói, “Chắc là bị nhiễm phong hàn rồi. Mau vào trong nhà nghỉ ngơi, ta sẽ đi nấu cháo.”

Nói xong, Liễu Mộng Dĩ liền buông đũa đứng dậy. Liễm Quân vừa tức vừa giận, nghiến răng nghiến lợi nhưng không có chỗ phát tiết, khổ nỗi da mặt không đủ dày để nói thẳng ra.

Chỉ vì chuyện này, mà Liễm Quân phải ăn cháo đúng ba ngày.

Lại đến đầu tháng, Trần Tam vừa vào cửa đã kéo Liễm Quân hỏi tình hình, Liễm Quân hung hăng liếc y một cái, không thèm nói lấy nửa câu.

Trần Tam cười lớn, “Ta biết ngay là vô dụng mà, đừng nói Long Dương mười tám thức, cho dù là Long Dương tám mươi tám thức, Các chủ xem cũng không hiểu.”

Liễm Quân nhìn về phía y, hỏi, “Không lẽ huynh có biện pháp nào tốt hơn.”

Trần Tam mỉm cười lấy ra một bình nhỏ, thần bí nói, “Thứ này ta phải mất hai lượng bạc mới mua được đó, vô sắc vô vị, đảm bảo sẽ có tác dụng cả đêm.”

Nghe đến đây, Liễm Quân lập tức biết thứ trong tay y là xuân dược, mặt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi, “Có thể sao? Không phải Liễu Mộng Dĩ là bách độc bất xâm ư?”

Trần Tam khẽ cười, thành khẩn nói, “Đương nhiên có thể, Các chủ hiện tại đâu còn võ công, làm sao có thể bách độc bất xâm được nữa.”

Liễm Quân vẫn có chút bất an hỏi, “Thứ này có hại gì đến thân thể không?”

Từ nhỏ lớn lên ở kỹ viện, Liễm Quân đương nhiên hiểu được mặt trái khi dùng xuân dược.

“Không hề, thứ này vốn có lợi cho chuyện khuê phòng, chẳng hại gì đến thân thể. Chính vì nó quý như vậy, nên ta mới chi hậu hĩnh để mua.”

Liễm Quân không suy nghĩ thêm nữa, cẩn thận tiếp nhận chiếc bình.

Có lẽ là vì chột dạ, nên đêm đó, Liễm Quân chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, nào thịt nào cá, còn có cả một bầu rượu lớn. Liễu Mộng Dĩ tuy lấy làm lạ, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi Liễm Quân liên tục gắp đồ ăn, rót rượu cho y.

Dù sao cũng đã từng lăn lộn tại chốn phong nguyệt nhiều năm, tửu lượng của Liễm Quân đương nhiên Liễu Mộng Dĩ không thể theo kịp. Chỉ mới ba chén tượu, y đã có chút say.

Bình thường Liễu Mộng Dĩ vốn lạnh lùng, khuôn mặt ít có biểu tình, vậy mà hôm nay gò má ửng đỏ, khiến lòng Liễm Quân trở nên ngứa ngáy.

“Huynh say rồi, để ta dìu huynh vào phòng.”

Nói xong, Liễm Quân liền nâng Liễu Mộng Dĩ dậy, Liễu Mộng Dĩ cũng không cự tuyệt, cả người tựa vào Liễm Quân.

Trước khi ăn, Liễm Quân đã tắm rửa thay y phục. Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, Liễu Mộng Dĩ bỗng thấy hoảng hốt, lại càng say thêm vài phần.

Liễm Quân vốn gầy hơn Liễu Mộng Dĩ, nên khi đỡ y vào phòng thực sự là có chút mệt mỏi. Trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, cánh tay ôm lấy y cũng thấy nóng lên.

Liễu Mộng Dĩ vấn giữ nguyên tư thế dựa sát vậy mà nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong người có gì đó muốn tràn ra, lại bởi vì cự ly của hai người mà tim đập thình thịch.

Thân thể tựa như không thể khống chế, một luồng nhiệt năng dần nổi lên, nơi bị Liễm Quân chạm vào đã trở nên nóng bỏng, bắt đầu chạy loạn trong cơ thể.

Đi vào phòng, Liễm Quân đỡ Liễu Mộng Dĩ ngồi lên giường, hắn cúi sát mặt Liễu Mộng Dĩ, cận thận xem xét tình trạng của y.

Liễm Quân vốn xinh đẹp, sau khi lây dính tửu sắc lại càng quyến rũ khó tả, hơi thở ấm áp liên tục phả lên mặt Liễu Mộng Dĩ, khiến nơi đó trở nên nóng bỏng.

“Liễu Mộng Dĩ, sao mặt huynh đỏ vậy?”

Nở một nụ cười đầy săn sóc, rồi lại tiếp tục dựa sát hơn nữa, thanh âm Liễm Quân lúc này đã trở nên mờ mịt. Trong phóng ánh nến mờ ảo, nên không thấy rõ biểu tình của Liễm Quân, chỉ mơ hồ thấy trong mắt hắn ánh lên ý cười.

“Nóng ư? Hình như, ta cũng thấy hơi nóng.”

Nói xong, Liễm Quân cởi bỏ áo ngoài, vạt áo trong rộng mở, da thịt trắng nõn cứ thế mà lộ ra trước mặt Liễu Mộng Dĩ, xương quai xanh ẩn hiện trở nên đầy mị hoặc.

Liễu Mộng Dĩ thấy mắt mình mờ đi, dần dần không thể nhìn thấy cái gì nữa, cho dù là nội thất trong phòng, hay là cảnh trí ngoài cửa sổ, tất cả dường như không tồn tại, chỉ còn lại duy nhất người trước mặt này mà thôi.

“Có muốn ta nấu cho huynh một bát canh giải rượu không?”

Thấy hô hấp Liễu Mộng Dĩ trở nên gấp gáp, Liễm Quân càng cúi sát hơn, bờ mi đen dày, đôi môi khẽ mở, khiến cho kẻ khác phải đui mù.

“Hay là huynh muốn uống trà?”

Vừa nói xong, Liễu Mộng Dĩ đã chộp lấy tay Liễm Quân, kéo hắn nằm lên giường.

Liễm Quân còn chưa kịp phản ứng, đôi môi lành lạnh đã đặt lên môi hắn, nhưng dường như y không biết kế tiếp phải làm thế nào, nên chỉ khẽ khàng vuốt ve bên ngoài.

Bỗng nhiên bị Liễm Quân đẩy ra, Liễu Mộng Dĩ ngỡ ngàng nhìn hắn, vẻ mặt đầy hoang mang khiến Liễm Quân vừa yêu vừa buồn cười.

“Đồ ngốc, phải làm thế này mới đúng.”

Dứt lời, Liễm Quân gắt gao dán lên môi Liễu Mộng Dĩ, dẫn dắt đầu lưỡi của y tiến vào sâu hơn. Ban đầu là ngốc nghếch đáp lại, sau đó lại trở nên khao khát hơn, dần dà Liễu Mộng Dĩ cũng đã nắm được bí quyết.

Đầu lưỡi ấm áp cứ mãi dây dưa, liên tục chạm đến những điểm mẫn cảm trong miệng, đôi môi dán sát cùng một chỗ, dường như không thể tách rời.

Vì muốn thuận theo nụ hôn nồng nhiệt, Liễm Quân không tránh khỏi giãy dụa thắt lưng. Dường như rất sợ hắn đột nhiên thoát ra, Liễu Mộng Dĩ ôm lấy thân thể, kéo hắn lại gần hơn.

Môi lưỡi triền miên, dườngnhư muốn nuốt lấy từng hơi thở của đối phương, mãi đến lúc hít thở không thông, hai người mới lưu luyến tách ra.

Lúc này Liễm Quân đã động tình khó nhịn, thân thể như muốn bốc cháy, kháo khát muốn Liễu Mộng Dĩ ôm lấy mình. Liễm Quân biết, chỉ hôn thôi không thể thỏa mãn được dục vọng của mình, khổ nỗi phải làm thế nào để dạy Liễu Mộng Dĩ bước tiếp theo đây?

Giữa lúc hắn đang còn suy tư, bỗng phát hiện bàn tay Liễu Mộng Dĩ đã luồn vào vạt áo, nụ hoa bên trái bị người kia xoa nắn, quá kinh ngạc khiến hắn không kiềm được tiếng rên rỉ.

Bờ môi lành lạnh dần dần trượt xuống, từ đường cong duyên dáng nơi cổ di chuyển đến đầu vai, đột nhiên Liễu Mộng Dĩ dùng sức mút lấy, chỉ lát sau đã để lại dấu hôn hồng nhạt.

Thân thể Liễm Quân run lên, nắm lấy bàn tay Liễu Mộng Dĩ, mút lấy đầu ngón tay, đầu lưỡi ấm áp đảo qua da thịt, quả nhiên làm khơi dậy càng nhiều dục vọng trong Liễu Mộng Dĩ.

Mắt thấy dục vọng bên dưới đã ngẩng đầu, quần áo đã sớm trở thành vật cản trở, thân thể nóng bỏng không thể chịu nổi dù chỉ là một lớp áo mỏng, vội vàng trút bỏ y phục, hai thân thể trần trụi gắt gao quấn lấy nhau.

Phân thân nóng bỏng ma sát cùng một chỗ, khiến khao khát ngày càng trở nên mãnh liệt, vật bên dưới nóng như muốn bốc cháy, toàn bộ thân thể đều bị vây trong niềm khoái lạc khó tả.

Tiếng hít thở nặng nề vang lên trong phòng lại chính là xuân dược tốt nhất, mỗi một tiếng thở dốc đều có thể dấy lên dục vọng của cơ thể.

Liễm Quân thả lỏng thân thể tựa ở đầu giường, để Liễu Mộng Dĩ tùy ý công thành chiếm đất trên người mình.

Nụ hoa trước ngực bị y ngậm trong miệng, đầu lưỡi ấm áp liên tục vuốt ve, khiến Liễm Quân không kiềm được mà thốt lên.

“Nhanh một chút…” Không thể chịu nổi kích thích như vậy, Liễm Quân nắm lấy tóc Liễu Mộng Dĩ, rên rỉ nói.

Nhưng Liễu Mộng Dĩ làm như không nghe thấy, chậm rãi hôn lên vật nhỏ của hắn, những sợi lông thưa thớt khẽ chạm vào mặt khiến y hơi ngứa, thế nhưng không cách nào ngừng lại.

Bàn tay lành lạnh vuốt ve trên người, tựa như tìm tòi, lưu luyến bởi làn da trơn mịn. Liễm Quân thấy thân thể ngứa ngáy không chịu nổi, tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, chậm rãi cắn nuốt thần trí của hắn.

Đến khi Liễu Mộng Dĩ ngậm lấy phân thân của Liễm Quân, hắn bỗng bật dậy, hai tay vịn chặt vào vai Liễu Mộng Dĩ.

Liễu Mộng Dĩ vậy mà lại biết lấy lòng mình?

Kinh ngạc nhận ra điều này, Liễm Quân lại càng trở nên mất kiểm soát, hai tay bấu chặt lấy người trước mắt, dục vọng vốn đã ngẩng đầu lại càng trở nên cương cứng trong miệng y, rõ ràng đầu lưỡi kia vô cùng trúc trắc chẳng hề có chút kỹ xảo, nhưng lại khiến Liễm Quân không thể kiềm chế nổi mà động tình.

Hàm răng thi thoảng ma sát vào da thịt, khơi mào vô hạn sắc tình.

Cùng với tiếng thét đột ngột của Liễm Quân, dịch thể trắng đục lập tức bắn vào trong miệng Liễu Mộng Dĩ, y từ tốn nhả ra, có chút hoang mang liếm sạch tàn dư bên khóe miệng.

“Không được nuốt vào.”

Lời vừa nói ra, Liễu Mộng Dĩ đã nuốt mấy thứ kia xuống, sắc mặt Liễm Quân càng hồng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn y.

Đợi đến khi Liễm Quân phục hồi tinh thần thì thân thể đã bị Liễu Mộng Dĩ lật lại, cả người áp sát vào giường, bờ mông vểnh cao, tựa như không ngừng mời gọi.

Thân thể trắng mịn cứ thế hiện ra, nhiệt độ bên trong như muốn bốc cháy, cúc huyệt liên tục co rút, còn có thể nhìn thấy màu hồng nhạt thoảng ẩn thoáng hiện.

Liễu Mộng Dĩ mơ hồ nhìn cảnh đẹp trước mắt, cảm thấy bụng dưới nóng lên, hai tay bất giác nâng lấy mông Liễm Quân, cứ như vậy vươn đầu lưỡi ra liếm.

Liễm Quân không kìm được mà run lên, rất muốn xoay người nhưng một chút khí lực cũng không có. Hắn nhận ra đầu lưỡi Liễu Mộng Dĩ đã thâm nhập vào hậu huyệt, khiến cho nơi đó tràn ngập cảm giác ướt át.

“Ah, nhanh một chút…”

Suối tóc đen rối tung dán chặt lên người, cùng với da thịt trắng nõn tạo nên những mảng màu đối lập, lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc.

Ngay khi cảm nhận đầu lưỡi tiến ngày một sâu hơn, hậu đình lại càng trở nên ngứa ngáy đến mức không thể kiềm chế.

Liễm Quân biết đó là do thân thể mình chưa được thỏa mãn. Lúc này hắn chỉ khao khát được tiếp xúc thân mật hơn nữa, nhưng Liễu Mộng Dĩ vẫn cứ dừng mãi ở chỗ đó.

“Tránh ra.”

Liễm Quân bỗng buồn bực đẩy Liễu Mộng Dĩ ra, đang định xoay người thì bị Liễu Mộng Dĩ đè lại, khí lực của Liễu Mộng Dĩ vốn mạnh hơn, nên khi bị khống chế như vậy Liễm Quân căn bản không thể động đậy.

Ngay lúc Liễm Quân đang muốn bùng nổ, bỗng cảm thấy ngón tay Liễu Mộng Dĩ đâm vào hậu huyệt, sau khi thấy Liễm Quân đã ổn định, ngón tay kia bắt đầu tiến hành công kích.

Liễu Mộng Dĩ chậm rãi đưa ngón tay thứ hai vào, thân thể được lấp đầy khiến Liễm Quân cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ, để rồi khát vọng một lần nữa lại được dấy lên.

Liễm Quân không ngừng run rẩy, mãi cho đến khi Liễu Mộng Dĩ rút ngón tay ra, một bên giữ chặt thắt lưng Liễm Quân, bên kia nắm lấy phân thân của mình, chậm rãi tiến vào huyệt khẩu.

Hậu đình đã lâu chưa làm nên vừa nóng vừa chặt, siết lấy dục vọng của Liễu Mộng Dĩ, nếu vừa rồi không dùng nước bọt bôi trơn, chắc hẳn sẽ không thể nào thâm nhập được.

Chỉ một lát sau, Liễm Quân đã cảm thấy dị vật hoàn toàn bị thân thể mình nuốt chửng, mật huyệt ẩm ướt chặt chẽ bao lấy tình nhân, cái cảm giác ấy thực quá đỗi ngọt ngào.

Đôi tay dày rộng mơn trớn khắp thân thể, mỗi một chỗ đi qua đều nhen nhóm lên lửa tình nóng cháy.

Phân thân của người phía sau không ngừng chuyển động, không ngừng cương cứng, cứ liên tục ma sát vách tường non nớt.

Biên độ động tác ngày càng tăng, kéo theo sự khoái lạc chiếm đầy tâm trí, mang lại cho Liễm Quân cảm giác thỏa mãn đến kỳ lạ.

Liễm Quân phối hợp co rút hậu đình, quả nhiên nghe thấy Liễu Mộng Dĩ thấp giọng thở gấp, để rồi sau đó càng ra sức va chạm vào điểm mẫn cảm.

Phân thân thô cứng liên tục tấn công điểm tận cùng của mật huyệt, cứ như muốn xuyên thủng thân thể bên dưới, động tác mặc dù điềm đạm nhưng lại tràn ngập tình ái kịch liệt.

“Đừng có ngừng…”

Một trận khoái cảm tê dại không ngừng len lỏi trong cơ thể, dục vọng căng cứng lấp đầy mật huyệt trống rỗng, Liễm Quân chỉ cảm thấy trên đời không còn gì tốt đẹp hơn được nữa.

Cho đến khi đạt đến cao trào, Liễu Mộng Dĩ vẫn không rút ra, tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ bắn vào nơi sâu nhất của Liễm Quân, thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy khó chịu, tất cả chỉ là sự thỏa mãn vô hạn.

Trong phòng tràn ngập hương vị tình ái, tiếng rên rỉ được phát ra một cách phóng túng, hai bên đều không ngừng khát cầu thân thể đối phương, rõ ràng không thể thỏa mãn chỉ với một lần.

“Liễu Mộng Dĩ, vẫn chưa đủ..”

Thanh âm khàn khàn rót vào tai Liễu Mộng Dĩ, tựa như một loại mị hoặc, kích thích y lật thân thể kia lại, tiếp tục một đợt cao trào bất tận.

Khắp nơi ngập tràn xuân sắc, một đêm triền miên kéo dài đến tận hừng đông.

Thân thể đã lâu chưa nhận tình sự làm sao chịu nổi một đêm dài triền miên, đợi đến khi Liễm Quân tỉnh lại đã là trưa hôm sau.

Vẫn là phòng Liễu Mộng Dĩ, nhưng bên cạnh lại trống trải, Liễm Quân sợ hãi, vội vàng tung chăn muốn rời khỏi giường, khổ nỗi vừa mới ngồi dậy đã thấy thân thể suy yếu vô lực.

“Đừng cử động.”

Liễu Mộng Dĩ vừa vặn bước vào phòng, y nhanh chóng đến cạnh Liễm Quân, ôm hắn nằm xuống giường.

Vẫn là khuôn mặt ít biểu cảm đó, nhưng giờ đây trong mắt lại phảng phất nét nhu tình, khiến Liễm Quân trong lòng vui sướng không thôi, tâm cùng thân thể đều thỏa mãn vạn phần.

“Còn đau không?” Liễu Mộng Dĩ hỏi vô cùng tự nhiên, nhưng lại khiến cho Liễm Quân hai tai đỏ bừng.

“Ngu ngốc.”

Hắn nhỏ giọng mắng, nhưng hiển nhiên là không hề tức giận chút nào.

Liễu Mộng Dĩ bỗng nhớ tới cái gì, lấy ra một bình nhỏ, hỏi Liễm Quân, “Vừa nãy tìm được thứ này trong phòng bếp, là gì vậy?”

Liễm Quân mặt đỏ bừng, lí nhí trả lời, “Cái này, cái này là xuân dược.”

Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, mờ mịt hỏi, “Là muốn cho ta ăn sao?”

Liễm Quân không đáp, cúi đầu chẳng dám nhìn Liễu Mộng Dĩ.

“Thế nhưng, thể chất của ta đã sớm bách độc bất xâm.”

Liễm Quân kinh ngạc hỏi, “Nhưng Trần Tam đã nói sau khi phế đi võ công, huynh…”

Liễu Mộng lắc đầu, khó hiểu nói, “Cái này cùng võ công không hề liên quan, kỳ quái, Trần Tam hẳn phải biết mới đúng.”

Nghe đến đây, Liễm Quân lại càng xấu hổ, trong lòng tức đến nghiên răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đạp cho Trần tam một phát. Nhưng rồi lại chợt nghĩ, nếu như đêm qua không phải vì xuân dược, vậy sao…

Liễm Quân hoang mang ngẩng đầu, chỉ thấy Liễu Mộng Dĩ đang vuốt ve tóc mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn gò má, nhìn hắn một cách đầy dịu dàng.

“Ta vừa nấu cháo xong, nếu đã tỉnh rồi thì ăn một chút đi.”

Nói xong, Liễu Mộng Dĩ buông tay rồi rời khỏi phòng.

Liễm Quân ngây ngốc nằm trên giường, lòng thầm hiểu ra đáp án. Cúi đầu nhìn thân thể bên dưới vạt áo, những dấu hôn chằng chịt đã chứng tỏ đêm qua điên cuồng đến mức nào.

Nếu như mỗi đêm đều được như vậy thì…

Nghĩ tới đây, Liễm Quân không kiềm được mà đỏ mặt, cuộn mình lại trong chăn không dám tưởng tượng tiếp.

Đúng lúc này, hắn nghe bên ngoài truyền đến một giọng nam nồng hậu.

“Liễu đại phu à, cháu trai ta vừa ngã bị thương ở chân, ngài xem cho nó một chút được không?”

“Xin lỗi, giờ ta đang bận chút chuyện.”

“Không sao, ta sẽ đến đại đường đợi ngài.”

Đại thúc nói xong liền đưa mắt nhìn trong phòng, sau đó cười hề hề nói, “Đệ đệ ngài sinh bệnh sao? Làm đại ca như ngài đúng là chu đáo.”

Liễu Mộng Dĩ ngẩn người, khó hiểu quay đầu nhìn gian phòng, sau đó nghiêm túc giải thích, “Chúng ta là phu thê, không phải huynh đệ.”

Nghe xong, đại thúc ngây ngốc tại chỗ.

Hơn nửa ngày, người này mới gượng cười nói, “Ôi, hóa ra là Liễu gia nương tử. Vậy không quấy rầy hai người nữa, ta sẽ chờ ở đại đường.”

Chứng kiến đại thúc xấu hổ bỏ chạy, Liễm Quân không nhịn được phá lên cười.

Chẳng bao lâu, Liễu Mộng Dĩ cận thận mang cháo vào, ngồi bên giường từ tốn đút từng ngụm cho hắn. Cháo hoa vốn không có vị gì đặc biệt, nhưng vào trong miệng Liễm Quân lại trở nên ngọt ngào không gì sánh được.

Nhìn biểu tình chăm chú của Liễu Mộng Dĩ, Liễm Quân không khỏi mỉm cười.

Liễu Mộng Dĩ quả thực không thể hiểu được phong tình, thế nhưng Liễm Quân từ đầu chí cuối vẫn chỉ yêu một người như thế. Có thể cùng người mình yêu thương bầu bạn tới già, cái gọi là hạnh phúc không phải cũng chỉ như vậy thôi sao?

Hết phiên ngoại – Kết thúc Quyển hạ

–  HOÀN –
Bình Luận (0)
Comment