Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!

Chương 10


Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng liền biết ý, nên để nô tài truyền Thái tử.
“Những chuyện khác… chờ ăn xong, chúng ta bàn tiếp.” Tề Lâm Đế vỗ tay Hoàng hậu như muốn bà yên tâm hơn.
Khi Thái tử đến, một nhà bốn người cùng trò chuyện lại dùng bữa vui vẻ.

Lúc này, có nô tỳ thông tri Thất Hoàng tử đến thỉnh an Hoàng hậu, đang chờ ngoài điện.
Hoàng Uyển Như trong lòng khó chịu, xem ra là nàng không để ý rồi.

Thất đệ này của nàng luôn rất đúng lúc, mỗi khi Thái tử ca ca và Phụ hoàng cùng nhau đến Thái Thượng cung thì đều có hắn ta tới phá đám.
“Thất đệ thật là tâm ý linh thông với hai người nha.” Vừa nói nàng vừa bỏ một miếng bánh mặn vào miệng, vẻ như vô ý nói chuyện, nhưng câu kia lại làm cho Hoàng hậu suy nghĩ, Hoàng thượng cũng xẹt qua tia nghi ngờ.
Hoàng hậu dù không vui nhưng cũng phải tuyên triệu hắn ta: “Truyền Thất Hoàng tử đi.”
“Con xem, ra vẻ Công chúa sao?” Hoàng hậu giả vờ trách yêu nàng.
“Sao lại không? Có Phụ hoàng, có Thái tử ca ca làm chỗ dựa, nhi thần có nằm bò hay ngồi cũng là Công chúa.

Vì mọi người mà kiêu ngạo, không được sao?”
Lúc này, một thân ảnh y phục tím thêu rồng vàng bằng kim tơ, thần thái vô cùng ổn trọng, khí chất vương giả như ùa vào làm Hoàng Uyển Như hơi choáng.
Không hổ là Nhiếp chính vương, từ lúc thiếu niên đã dọa người rồi.
Thất Hoàng tử quy củ hành lễ, vừa không quá xa cách vừa vô cùng quy củ:
“Nhi thần thỉnh an Phụ hoàng, thỉnh an Mẫu hậu.”
“Thần đề tham kiến Hoàng huynh cùng Hoàng tỷ.”
Hoàng Uyển Như chợt nghĩ, Thất đệ à, ngươi đúng là làm cho ta nhìn rõ hơn chút.


Hoàng Uyển Như lóe lên tia mỉa mai, tính ra thì hắn cùng nàng đều sinh hạ cùng năm, chỉ cách nhau hai ngày.
Vậy mà hắn lại ổn trọng hơn nàng, còn có Thiếu tiểu thư kia cũng chỉ bằng tuổi nàng đã vô cùng thủ đoạn, xem ra Công chúa như nàng quá mức mất mặt nha.
Tề Lâm Đế lên tiếng trước: “Đứng lên đi.”
“Nhi thần tạ ơn Phụ hoàng.” Thất Hoàng tử quy củ tạ ơn.
Hắn ta hợp tình hợp lẽ mà bẩm: “Nhi thần đến Kinh đô sứ để tìm hiểu một số thư tịch, chợt thấy một cuốn cổ tịch, nhớ ra Mẫu hậu thích nhất là sưu tầm cổ tịch nên muốn đến dâng cho Mẫu hậu.

Lại không biết là…”
Giọng nói hào sảng, tỏ vẻ áy náy, cứ như hắn tình cờ qua đây, vô tình làm hỏng bữa cơm gia đình vậy.

Hoàng Uyển Như cũng không sợ đánh mất quy củ, tranh giành nói trước.
“Thất đệ à, không sao nha.

Chỉ cần để cổ tịch đó rồi đi là được, không phiền chút nào.” Thái tử thấy muội muội có chút quá mức, nhìn thất đệ lúng túng thì liền giải vây.
Nói rồi Thái tử cũng quay sang trách Hoàng Uyển Như lấy lệ: “Hoàng muội, không nên đùa như thế, thất đệ sẽ nghĩ là thật.”
“Thất đệ đến rồi, không bằng cùng dùng bữa.” Hắn khách khí mời Thất Hoàng tử.
Một tia ghen ghét lóe lên trong mắt Thất Hoàng tử, nhưng chỉ có Hoàng Uyển Như bắt được, vì sao ư? Vì nàng mấy chục năm làm cô hồn, còn cái gì chưa nhìn rõ chứ.
Hơn mấy chục năm nhìn bọn họ, đã quá quen thuộc, một chút dị động của họ nàng đều nhìn rõ.

Cũng chính vì học từ bọn họ mà nàng biết cái gì mà mưu hèn kế bẩn, Lý ma ma kề cận nàng vài ngày, nàng đã thông hiểu mọi thứ cũng là vì vậy.

“Hoàng tỷ nói đúng, đệ chỉ đến dâng thư tịch, cũng nhanh đi rồi.

Chỉ là lúc nãy trên đường đến đây, đệ có gặp qua Thiếu tiểu thư.

Nàng ta đi đứng có chút khó khăn, hỏi ra mới biết là do Hoảng tỷ trách phạt.

Quận vương gia cũng ở đó… có vẻ…” Vừa nói vừa tỏ ra ái ngại, cứ như lo cho người trách phạt là nàng vậy.
Hoàng Uyển Như vừa cắn một miếng đậu phụ, vừa trả lời như không có gì: “Là ta trách phạt nàng ta, nhưng chưa được một canh giờ.

Ta từ chỗ Phụ hoàng đến còn chưa được một chén trà nha.

Không tới mức nghiêm trọng vậy chứ?”
Trong lòng Thất Hoàng tử căng thẳng, mục đích hắn đến đây là muốn xen vào bữa cơm này, cũng là muốn nói lên sự không rộng lượng của vị Hoàng tỷ kia.

Đây là muốn lấy điểm trước mặt Thiếu tiểu thư cùng Quận vương.
“Quận vương hay nàng ta than trách gì sao?” Nàng cũng không định buông tha cho tên thất đệ này.

Vì luôn cúi đầu để tránh Phụ hoàng cùng Mẫu hậu nhìn ánh mắt hắn, nên hắn chưa nhìn rõ nét mặt của Phụ hoàng, cho rằng ông là đang hỏi về thái độ của Quận vương để an ủi.
“Quận vương có vẻ thương tiếc Thiếu tiểu thư, nhìn bộ dạng kia của Thiếu tiểu thư cũng xem là ngọc diệp, liễu yếu đào tơ, quỳ lâu cũng có thể gây tổn thương, sợ là việc này làm Quận vương bất mãn trong lòng.” Hắn hợp tình hợp lý mà nói, Hoàng hậu giờ mới biết sự tình, cảm thấy lo lắng cho nữ nhi.

Trước giờ, Hoàng thượng luôn lấy thế gia làm đầu, luôn yên lòng thế gia thư hương, luôn dùng đạo để trị quốc, việc cần sự ủng hộ từ họ là không thể thiếu.
Lần này Công chúa lại phạt nặng tiểu thư thế gia, mà Thiếu Thái Nguyệt kia là ai chứ, chính là đích nữ của Quận vương phủ, nữ nhi bảo bối của Hoàng Tiệp Lạp cùng Thiếu Hoàng An, cũng xem như thế gia có tiếng tăm, lại có cội gốc thư hương.
Chuyện này e là lại thiệt thòi cho nữ nhi của bà rồi.
Nhìn ánh mắt khó xử lại không đành lòng của Hoàng hậu, Tề Lâm Đế càng trầm ngâm hơn, từ khi nào vị vua như ông lại khiến cho thê nhi chịu thiệt như thế.
Thái tử bên này cũng nhíu mày, hắn cảm thấy Công chúa trách phạt thì có làm sao? Cùng lắm thì bồi chút đồ cho vị tiểu thư kia, thế nào lại bất mãn thì có vấn đề.
Phụ hoàng ưu ái thế gia, nhưng Công chúa là hoàng tộc, sao lại là chuyện có vấn đề?
Nghĩ là vậy nhưng Thái tử cũng hiểu rõ, Phụ hoàng ưu ái thế gia, càng là gia tộc lớn thì càng không thể dễ dàng động tới: “Sao nào? Công chúa của hoàng thất trách phạt một tiểu thư mà thôi, có gì mà bất mãn? Hay hắn là bất mãn ta?”
Nghe lời nói có chút nghiêm khắc, lại còn chút áp bức, Thất Hoàng tử trong lòng càng căng thẳng.

Hắn không dám tin, trước giờ Phụ hoàng luôn là người ưu ái thế gia, ngay cả Mẫu phi hắn còn nhường các phu nhân thế gia ba phần.
Còn có Mẫu hậu kia luôn dè dặt với phu nhân hay tiểu thư thế gia.

Sao hôm nay lại như thế?
“Nàng ta bị phạt một canh giờ, vậy mà chưa đầy một chén trà đã tự ý xuất cung.

Xem ra nghĩ cũng không cần nghĩ.” Tề Lâm đế có ý trách móc, sau đó cũng ra lệnh: “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm.

Thiếu đại tiểu thư Quận vương phủ, dĩ hạ phạm thượng, mạo phạm Công chúa.

Vì nể tình Công chúa cầu tình, chỉ phạt quỳ một canh giờ trước chính điện Quận vương phủ.”
Mạc công công nghe xong, nhanh chóng phân phó người đi truyền khẩu dụ, cũng không quên cẩn thận hỏi han: “Bẩm Hoàng thượng, có cần cho người giám sát?”
“Có.

Ngươi sắp xếp người đi.” Tề Lâm đế kiên quyết.

“Vâng thưa Hoàng thượng.” Sau đó, Mạc công công đích thân đi truyền khẩu dụ cũng đích thân giám sát thực hiện hình phạt.
“Ngươi không còn gì thì lui đi.

Chuyện khác nói sau.” Giọng điệu của Hoàng thượng quá mức thiên vị rồi.
Nghe xong khẩu dụ, mọi người trong điện đều im lặng, quá mức bất ngờ.

Hoàng thượng đây là đuổi khách thẳng thừng.
“Nhi thần xin lui.” Thất Hoàng tử ôm bụng tức giận bỏ đi.
Còn lại một nhà bốn người tiếp tục dùng bữa.
Hoàng hậu không nhịn được lên tiếng: “Hoàng thượng, kia chẳng phải…”
“Phụ hoàng, người chẳng phải luôn hậu ái thế gia lớn sao? Sao hôm nay lại…” Thái tử cũng bất ngờ trước hành động của Phụ hoàng mình.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tề Lâm đế càng thở dài: “Hoàng nhi của ta bị ức hiếp, ta nên nhịn sao? Thiên gia đâu phải để đùa giỡn coi thường.

Bản thân họ nhận ưu ái lại được nước lấn tới, vậy không trách đế vương ta bạc tình rồi.”
Lời nói này như oanh động, chính là điều Hoàng Uyển Như muốn, nhưng nàng không nghĩ lại nhanh như vậy.
Hoàng Uyển Như cảm động rưng rưng: “Phụ hoàng… người…”
“Như nhi, đừng lo! Phụ hoàng chống lưng cho con.

Sau này không cần nhìn mặt đám thế gia đó.

Chỉ cần không phạm luật, không càn rỡ, ta là chỗ dựa của con.” Tề Lâm đế vội vàng an ủi, dù sao nước mắt nữ nhi vẫn làm ông bối rối nhất.
Nàng cúi đầu cảm kích: “Phụ hoàng, người tốt với nữ nhi nhất.”.

Bình Luận (0)
Comment